Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 700: Vì cái gì là tôi




Trong văn phòng phó tổng tập đoàn Hồng thị, Hồng Tinh Huy đang nghe trợ lý Hồng Kỳ Ngôn báo cáo. Khi xác định những cái ảnh chụp này đã lan truyền ra ngoài thời điểm, hắn lộ ra nụ cười hài lòng.

"Tốt lắm, tiếp tục khiến chúng nó lan tran mạnh mẽ hơn. Nếu Tần Phong đến đây đàm phán, ép buộc Ôn Ngọc tới gặp tôi." Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói.

Hồng Kỳ Ngôn xoa mồ hôi lạnh, kiên trì gật gật đầu. Hắn vụng trộm nhìn nhìn sắc mặt Hồng Tinh Huy, thật cẩn thận nói: "Đại thiếu gia vừa rồi gọi điện thoại đến, lúc này phỏng chừng đã trên đường trở về công ty rồi."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hồng Kỳ Ngôn vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị mở ra rồi.

Hồng Hưng Nhiên mặt không chút thay đổi đi tới, đi tới đứng trước mặt Hồng Tinh Huy, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Hồng Tinh Huy vểnh vểnh lên khóe miệng, châm chọc nói: "Anh thật đúng là phải làm tay sai cho Tần Phong sao? Đến hội nghị quan trọng đều không đi tham gia?"

Hồng Hưng Nhiên trên mặt cũng không có bất luận cái biến hóa gì, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn đứa em trai giống như kẻ điên này: "Cho nên, em là đặc biệt chờ anh đi họp thời điểm mới đem những thứ ảnh chụp này tung ra?"

Hồng Tinh Huy hời hợt nói: "Đúng thì thế nào? Em không phải sợ anh, chỉ là chê anh phiền."

"Nếu như vậy, anh liền không nói nhiều rồi." Hồng Hưng Nhiên gật gật đầu, rồi sau đó thật đúng là cái gì cũng không nói.

Hồng Tinh Huy nhíu mày, cảnh giác nhìn anh ta: "Anh lại đang ra cái chủ ý quái quỷ gì?"

Hồng Hưng Nhiên nhàn nhạt nói: "Anh cùng Tần Phong giao dịch nội dung là trông chừng em. Lần này là anh không trông chừng được em, nếu mọi chuyện đã xảy rã không cách nào vãn hồi, anh còn có cái gì để nói chuyện với người ta?"

Anh ta nói xong, khóe miệng nhếch lên một cái, rõ ràng vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao hơn một tia lãnh ý,

Anh nhìn đứa em trai ruột của chính mình, hòa hòa khí khí nói: "Huống hồ, em là người của Hồng gia, là người nhà của anh, trách nhiệm duy nhất của anh chính là bảo đảm em còn sống."

"Chỉ cần em còn sống là đủ rồi."

"Anh đang uy hiếp em?" Hồng Tinh Huy sắc mặt một phen liền trầm tiếp xuống.

Ý tứ anh trai hắn không phải là đang nói, nếu Tần Phong thật sự trả thù hắn, anh trai hắn là sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần hắn Hồng Tinh Huy còn sống là được rồi, bất kể hắn là bị thương hay vẫn lại là tàn phế rồi.

Hồng Hưng Nhiên vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt như vậy: "Anh đã vô pháp đi cứu một người muốn đi tìm đường chết. Em có bản lĩnh, liền bảo đảm chính mình không cần bị thương. Trách nhiệm của anh, chỉ là cho em có thể thở mà thôi."

Hồng Hưng Nhiên nói xong, liền xoay người hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.

Tới nhanh, đi càng thêm dứt khoát. Anh ta rõ ràng nói xong uy hiếp, lại vĩnh viễn đều không có tính công kích. Nhưng không ai hoài nghi là anh nói dối.

Hồng Tinh Huy buồn bực hung hăng một cước đá cái bàn, nghiêng Hồng Kỳ Ngôn liếc mắt một cái: "Lại vẫn nhìn cái gì? Dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành. Anh ấy tưởng là tôi thật sự sợ Tần Phong bọn họ? Có bản lĩnh, thì cái gì cũng không được quản tôi, để cho tôi theo chân bọ họ đồng quy vu tận!"

Hồng Tinh Huy trong mắt đều là thần sắc hưng phấn. Hắn mới không sợ chết, nhưng hắn chết cũng cùng lôi kéo vài người đi theo cho có tụ.

Ảnh chụp trên mạng lan truyền tốc độ so với lúc trước càng thêm nhanh rất nhiều, tốc độ xóa bỏ bài viết từ đầu cản không nổi tốc độ đăng bài. Nếu không phải có rất nhiều người tự phát đi chống lại, hiện tại không biết nháo thành bộ dáng gì nữa rồi.

Lúc này, trong văn phòng CEO Hợp Hán Kiến Nghiệp, Ôn Ngọc chính đang cầm di động Tần Phong nơi đó đi tới ngồi ở trên ghế sofa xem xét.

Cô vốn là muốn nhìn một chút có phải điện thoại của chính mình bị phá hư rồi hay không, nhưng vừa mở ra điện thoại, liền phát hiện trong màn hình thậm chí có một cái tên quen thuộc.

"Hiểu Hiểu?" Ôn Ngọc vẻ mặt buồn bực.

Cô không nhìn lầm mà nói, người này là một người bạn làm phóng viên của cô, cùng cô quan hệ rất tốt.

"Cô ấy quen biết Tần Phong cũng không kỳ quái." Ôn Ngọc không nghĩ nhiều cái gì, cũng không có lòng dạ hẹp hòi đi xem nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, rất nhanh liền rời khỏi hộp thư.

Nhưng khi đó, trong ứng dụng kia lại đưa đến một tin tức mới. Chói lọi hai chữ Ôn Ngọc, người mắt không bị mù đều có thể thấy được.

Ôn Ngọc là người quen tán gẫu Bát Quái, đối loại chuyện này từ trước đến nay liền mẫn cảm, lúc này trong lòng liền là hồi hộp, khẩn trương mở ra tới vừa thấy.

Này vừa thấy cô liền đứng hình. Cô đầu óc oong một tiếng, triệt để u mê.

Cùng lúc đó trong phòng hội nghị, Tần Phong mới vừa ngồi xuống không bao lâu, trong lòng vẫn bất an.

"Cái tiểu bạch nhãn lang kia vừa rồi sao lại đột nhiên nhiệt tình như thế?" Tần Phong nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy được không thích hợp.

Anh theo bản năng đã nghĩ gửi tin nhắn cho Tô Thi Thi hỏi một chút, người phụ nữ kia cùng Ôn Ngọc cả ngày quấn lấy cùng một chỗ, tin nhắn gửi đến liền sẽ trả lời, có lẽ biết là chuyện gì xảy ra.

"Hửm?" Tần Phong mò mẫn điện thoại động tác ngừng một trận. Trong túi bên này không có, khẩn trương đi mò mẫn một cái túi khác.

Vẫn lại là không có!

"Nguy rồi!" Mặt anh liền trắng, roạt một phen liền đứng lên, liên nói cũng không kịp nói một tiếng, rất nhanh hướng cửa.

"Tần tổng!" Hà Hạo Lâm lờ mờ rồi, đối với đại biểu hợp tác trong phòng hội nghị nói một tiếng xin lỗi, liền lập tức liền xông ra ngoài.

Mấy vị đại biểu đến hợp tác kia cũng đều biết chuyện bạn gái Tần Phong đang gặp rắc rối, cũng không có so đo Tần Phong thất lễ.

Mà Tần Phong lúc này đâu nào lại vẫn quản bọn họ suy nghĩ cái gì, tim anh đều nhanh nhảy ra ngoài.

Thình thịch!

Cửa rầm một phen bị mở ra, Tần Phong xông đi vào.

Trong văn phòng an tĩnh dị thường, không có một tia âm hưởng. Trước đây khi anh tiến vào, Ôn Ngọc sẽ luôn thẳng đến nghênh đón anh.

Nhưng hôm nay, một chút phản ứng đều không có.

"Quân nhi." Tần Phong đảo mắt, liền nhìn đến Ôn Ngọc lui ở trên ghế sofa, trong tay lại vẫn cầm di động của anh.

Hà Hạo Lâm đi theo vào thấy thế, gấp rút vội vàng lui ra ngoài, lặng lẽ kéo lại cửa.

Tần Phong nhẹ tay nhẹ chân đến gần, trong lòng tự trách đều nhanh hỏng mất rồi.

Anh làm sao có thể ngu xuẩn như thế! Anh vậy mà để cho cô lấy mất điện thoại di động cũng không biết! Anh nên một chút cũng không rời canh chừng cô!

Ôn Ngọc ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa, đến Tần Phong đến gần rồi cũng không biết.

Tần Phong sợ dọa đến cô, chỉ dám ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ nhàng rút đi di động trong tay cô, thật cẩn thận kêu cô một tiếng: "Quân nhi."

"A..." Ôn Ngọc như là giải nguyệt một dạng, đột nhiên ôm chặt hai chân chính mình, sợ hãi đến toàn thân đều đã đang run run.

Cô lúc này trong đầu đều là những cái hình ảnh xấu hổ kia.

Trên mạng đều là ảnh chụp cô không có mặc quần áo. Trên mấy cái đầu đề chỉ là từ ngữ mập mờ, cô đặc biệt nhìn qua một cái diễn đàn, mặt trên tất cả đều là ảnh chụp full HD!

Toàn bộ đều là ảnh chụp của cô! Các loại tạo hình xấu hổ, toàn bộ đều không có mặc quần áo!

"Vì cái gì, vì cái gì muốn như vậy đối với tôi! Vì cái gì là tôi!" Ôn Ngọc cuộn mình, nước mắt mãnh liệt mà trào ra.

Cô chưa bao giờ làm hại người khác, vì cái gì chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người cô!

Cô về sau muốn như thế nào đối mặt với Tần Phong, muốn như thế nào đối mặt với bạn của mình!

Chỉ vài phút thời gian, trong đầu óc cô hiện lên vô số ý nghĩ. Mỗi một cái ý nghĩ trong đầu đều đã như là kịch độc một dạng, ăn mòn lý trí của cô.

"Quân nhi!" Tần Phong dùng lực ôm lấy cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng nói, "Em bình tĩnh lại một chút! Toàn bộ có anh, anh sẽ xử lý tốt, lập tức sẽ qua đi, em phải tin tưởng anh, lập tức sẽ qua đi."

"Tần... Phong..." Ôn Ngọc mới mở miệng, nước mắt liền khống chế không nổi chảy đầm đìa.

Tim của cô nhảy càng lúc càng nhanh, có sợ hãi, có phẫn nộ, càng còn nhiều mà xấu hổ.

Cô không biết chính mình muốn như thế nào đối mặt với Tần Phong. Cô nghĩ muốn nói cho anh, cô không biết những cái ảnh chụp này tồn tại, cô không phải tự nguyện chụp những thứ đó.

Nhưng cô làm sao mở miệng?

Cô chỉ nghĩ muốn tìm đống cát, giống đà điểu một dạng vùi mình vào đó.

Cô rất muốn không chịu thua kém, nhưng thân thể của cô khống chế không nổi run run. Cái loại run run này tần suất, giống như là một người phát bị kinh phong một dạng.

"Tần Phong, thực... Thực xin lỗi..." Cô thật sự khống chế không nổi.

"Quân nhi, em đừng làm anh sợ... Là anh không tốt, là anh không bảo vệ tốt em, là anh không đúng." Tần Phong gắt gao ôm cô, nghĩ muốn cho cô ấm áp.

Nhưng Ôn Ngọc run rẩy được càng ngày càng lợi hại, thế cho nên, thân thể của anh càng ngày càng cứng ngắc.

Cái trạng thái này, giống như là về tới lúc trước cô mất đi con thời điểm...

Một giọt lệ, từ cổ Ôn Ngọc trượt rơi xuống. Ngay sau đó, lại là một giọt.

Ôn Ngọc thân thể mạnh giật mình, theo bản năng ngẩng đầu vừa thấy, đụng vào trong ánh mắt tuyệt vọng của Tần Phong.

Cô lập tức liền tỉnh táo lại rồi.

"Tần... Tần Phong." Ôn Ngọc cầm lấy tay Tần Phong, muốn thay anh lau nước mắt, nhưng tay run đến lợi hại như thế, từ đầu liền nâng không nổi tới.

Ôn Ngọc không kiềm chế được bật khóc, sợ hãi cực kỳ.

"Tần Phong, anh... Anh giúp em mời bác sĩ Vương đến đây. Em... Em muốn gặp bác sĩ tâm lí, để cho ông ấy đến đây đi."

Ôn Ngọc trong mắt cũng đều là tuyệt vọng.

Cô làm sao có thể không tốt như thế, cô không thể lại để cho anh lo lắng.