"Tôi... Tôi đi hỏi bác sĩ một số chú ý quan trọng." Ôn Ngọc lắp bắp nói xong nhanh chóng trốn ra ngoài.
Bộ dáng này của cô như nai con bị kinh hãi, thật sự như là về tới lúc trước.
Tần Phong một cái nhịn không được, lúc cô lướt ngang qua bên cạnh mình thời điểm, đưa tay giữ tay cô lại.
"A!" Ôn Ngọc cả kinh hét lên một tiếng.
"Đừng sợ!" Tần Phong vội vàng buông cô ra, trong lòng hơi hơi một tiếng thở dài.
Xem ra, anh vẫn lại là sốt ruột rồi.
"Ngọc?" Tô Thi Thi cũng bị hoảng sợ, cảm thấy được Ôn Ngọc gần đây có chút kỳ quái.
"Không có việc gì không có việc gì." Tần Phong khoát tay, mang theo Ôn Ngọc liền đi ra phía ngoài, "Tôi đi tỉnh rượu, các người nghỉ ngơi trước."
Anh đi tới cửa lại quay đầu nhìn Bùi Dịch: "Tiệc đêm trở về?"
"Uh"m." Bùi Dịch gật gật đầu.
Trước anh gấp đến độ chào cũng không chào một cái liền đi, là cần trở về một chuyến.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Tô Thi Thi vốn muốn hỏi hỏi Tần Phong cùng Ôn Ngọc thế nào, lại bị Bùi Dịch ngăn chặn miệng.
Bùi tiên sinh hôm nay bị Tô tiểu thư trêu chọc đến không nhẹ, lúc này hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Nhiệt độ không khí trong phòng lập tức lên cao lên, Tô Thi Thi hoàn toàn không có thời gian nghĩ cái khác.
Mà bên ngoài phòng, cửa vừa đóng, Ôn Ngọc liền bước nhanh đi về phía trước hai bước, đứng ở cách xa một thước khẩn trương nhìn Tần Phong.
"Khẩn trương cái gì, anh cũng sẽ không bởi vì em nói xấu anh liền đánh em." Tần Phong cười khổ.
Ôn Ngọc vẫn lại là khẩn trương như vậy nhìn anh, nghĩ thầm vẻ mặt này của anh rõ ràng chính là nghĩ muốn đánh người.
Tần Phong lúc này cảm giác say ập đến, say bến choáng váng hướng về phía cô vẫy tay: "Lại đây."
Ôn Ngọc thấy anh xoa xoa trán, trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng, cuống quít nói: "Em đi lấy nước rửa mặt cho anh."
Cô nói xong không đợi Tần Phong trả lời, liền hướng toilet chạy tới.
Tần Phong sững sờ nhìn bóng lưng cô, an ủi chính mình: "Từ từ sẽ khác. Ít nhất so với thời gian trước tốt hơn nhiều."
Mới vừa mất đi đứa nhỏ mấy ngày nay, Ôn Ngọc liền cùng mất hồn một dạng, anh hiện tại nhớ tới còn khó chịu hơn.
Ôn Ngọc đi ra thời điểm, Tần Phong đã nằm ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Cô bưng chậu rửa mặt ngồi xổm bên cạnh anh, vắt khăn mặt thật cẩn thận xoa mặt anh. Mỗi một cái động tác đều rất nhẹ, sợ đánh thức anh.
"Tần Phong, anh có phải cũng rất thống khổ hay không?" Cô nhìn đến vành mắt anh thâm quầng, trong lòng tự trách vô cùng.
"Nhưng mà làm sao bây giờ, em khống chế không được chính mình. Em không có biện pháp làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra một dạng tiếp tục cùng anh bên nhau." Cô nói xong sờ sờ bụng của chính mình, trong mắt đều là đau thương.
"Ôn tiểu thư thân thể chịu tổn thương, về sau tỷ lệ thụ thai sẽ rất thấp. Tần tiên sinh, các người cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Hơn một tháng này, cô mỗi khi nhắm mắt lại, sẽ nhớ tới những lời lúc trước bác sĩ ở trong phòng mổ.
"Anh thích trẻ con như thế, em..." Ôn Ngọc gắt gao cắn môi, không cho chính mình khóc ra.
Hai người bọn họ đều đang phải chịu dày vò.
Tần Phong thiếp đi cũng không có ngủ bao lâu, rất nhanh liền cùng Bùi Dịch trở về tiệc rượu chào hỏi khách khứa.
Tiệc rượu đã tiến hành không sai biệt lắm, Bùi Dịch bọn họ trở về vừa lúc tiễn khách.
Bữa tiệc này chuyện chính là tổ chức buổi hôn lễ, mọi người chúc phúc xong cũng nhẹ nhàng lặng yên kết thúc. Bùi Dịch đêm đó liền ngủ ở trong bệnh viện trực đêm. Ôn Ngọc vẫn canh chừng Tô Thi Thi.
Đứa nhỏ ở trong bụng mẹ lại đợi một ngày, ngày hôm sau chạng vạng thời điểm Tô Thi Thi cảm giác được đau bụng tăng lên nhiều, ở tại buổi tối chín giờ thời điểm bị đưa vào phòng sinh.
Cửa phòng sinh, chờ không ít người nhà.
Bùi Dịch mấy người đều là nhân vật có tiếng ở Bắc Kinh, mọi người liền tính chưa thấy qua bọn họ, cũng nghe qua tên của bọn họ. Có người nhận ra Bùi Dịch, đều đã kinh ngạc cực kỳ.
"Bọn họ như thế nào đến chỗ này sinh con? Không phải nên là xin thẻ xanh thông đạo, bí mật sinh sao?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Anh biết cái gì, cái này gọi là tâm bình tĩnh. Tôi nghe nói vợ chồng Bùi thị vẫn khiêm tốn thật sự, không thích phô trương lãng phí, đến bệnh viện thành phố sinh con cực kỳ bình thường." Tên còn lại nói.
"Anh nói bọn họ khiêm tốn? Vậy anh là không biết bọn họ phá của khi đó ngoan độc đi?" Có người xen vào hưng trí bừng bừng nói.
Cách đó không xa, Bùi Dịch nhìn chằm chằm cửa phòng sinh đang đóng chặt, trong đầu chỉ có vợ và con mình.
Tần Phong ôm Ôn Ngọc đang khẩn trương đến thân thể run rẩy, cũng là không rỗi hơi đi quan tâm đến những thứ nhàn thoại này.
Phương Ngọc Hoa ngồi ở trên ghế dài, là mặc kệ những thứ này.
Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Tĩnh Đồng nghe được có chút phiền, mẹ con hai người âm thầm liếc xép những người đó một cái.
Lúc này, cửa phòng sinh mở ra, y tá ẵm ra một đứa bé vừa được quấn tã, kêu hô: " Người nhà Quách Mỹ Phương."
"Nơi này nơi này!" Vị nam sĩ vừa rồi nói vợ chồng Bùi Dịch phá của kia vội vàng chạy tới.
Đoàn Tĩnh Đồng nhãn cầu xoay một vòng, chân ngắn liền vượt qua đi theo, vươn mình nhón chân nhìn đứa trẻ kia, tựa hồ so với cha của đứa nhỏ vẫn còn hưng phấn.
"Đứa nhỏ này sao lại xấu như thế." Đoàn Tĩnh Đồng vừa thấy liền nhíu mi, tiếc nuối nhìn thoáng qua ba ba của đứa nhỏ kia, "Thực tiếc nuối, con của chú không có đột biến gen, so với chú vẫn còn xấu hơn."
"Đứa nhỏ này..." Người đàn ông mới vừa thăng cấp làm ba ba còn không có vui vẻ được vài giây, vừa nghe lời này mặt bá liền đen.
"Đồng Đồng." Nhậm Tiếu Vi đúng lúc tiến lên, dáng vẻ đặc sắc liếc người đàn ông kia cùng với đứa nhỏ trong ngực anh ta liếc mắt một cái, cúi đầu nghiêm túc giáo huấn Đoàn Tĩnh Đồng.
"Người ta vừa rồi nói anh trai và chị dâu con như vậy, con nghe xong đều đã không thoải mái, con bây giờ nói con người ta như vậy, người ta khẳng định cũng không vui. Trẻ con không thể không lễ phép như vậy, phải hiểu được suy bụng ta ra bụng người, có biết hay không?"
Đoàn Tĩnh Đồng lộ ra biểu tình ủy khuất, cúi đầu rầu rĩ nói: "Con biết rõ."
"Đây, đến bên này chờ." Nhậm Tiếu Vi kéo tay cậu, hướng tới ghế dài một bên đi đến.
Cửa phòng sinh, vị vừa được làm cha kia mặt đỏ tai hồng, xấu hổ hận không thể lấy cái động chui vào.
Mấy vị người nhà khác vừa rồi nghị luận qua Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, cả đám đều khẩn căng ngậm miệng lại, cũng không dám loạn nói một câu.
"Hai kẻ dở hơi." Tần Phong đau đầu nhìn thoáng qua mẹ con Nhậm Tiếu Vi. Anh rốt cuộc biết, Đoàn Tĩnh Đồng kia tính tình ương bướng không ai trị nổi di truyền cũng có công lao Nhậm Tiếu Vi.
Toàn bộ cả quá trình, Bùi Dịch đều đã nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, hoàn toàn không nghe đến chuyện bên đó.
Lòng của anh từ lúc Tô Thi Thi bị đẩy vào phòng sinh bắt đầu liền vẫn cuồng khiêu không yên, lúc này là càng nhảy càng nhanh, tâm càng ngày càng hoảng.
Trong đầu anh tất cả đều là bộ dáng Tô Thi Thi bị đẩy mạnh phòng sinh khi đó đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng ngày càng hối hận.
"Về sau vẫn lại là không cần sinh rồi. Không sinh rồi..." Anh thì thào nhớ kỹ, vò đầu bức tóc, vừa nói một bên hướng trong phòng mổ vừa đi, "Tôi muốn vào xem."
"Bùi Dịch!" Tần Phong lập tức giữ chặt anh, có chút dở khóc dở cười, "Cậu nếu là dám đi vào, Thi Thi sẽ giận ngất."
Trước khi tiến vào phòng sinh, Tô Thi Thi đặc biệt nhấn mạnh qua, Bùi Dịch không được theo vào. Cô không nghĩ muốn để cho Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng chính mình lúc sinh con thống khổ thế nào.
Bùi Dịch sốt ruột cực kỳ: "Vậy làm sao bây giờ? Đều đã thời gian dài như thế rồi. Tôi phải đi xem cô ấy."
Anh nói xong liền muốn xông vào bên trong.
"Lúc này mới qua nửa giờ, còn sớm, lại đây ngồi." Phương Ngọc Hoa đứng lên, nghiêm túc nhìn anh, "Con đi vào đến lúc đó nước mắt nước mũi đầm đìa, Thi Thi thấy đau lòng, đâu nào lại còn có khí lực sinh."
"Bà nội..." Bùi Dịch khóe miệng giật giật, mặt đều đã đỏ.
Có cần nói trắng ra chân thật như thế hay không!
Mà khẩn trương không ngừng không chỉ có anh một người, Ôn Ngọc so với anh càng khẩn trương. Nói đúng ra, Ôn Ngọc là khủng bố.
"Tần Phong, cô ấy không có việc gì đúng hay không? Anh có thể đến hỏi y tá tình huống như thế nào hay không? Sao lại không có nghe đến tiếng cô ấy kêu la?" Ôn Ngọc cầm lấy tay Tần Phong, mặt mũi trắng bệch nói.
Cửa phòng sinh nhóm người người nhà Bùi gia đều là sửng sốt.
Đúng vậy a, các sản phụ khác kêu hô giống như muốn chết một dạng, Tô Thi Thi như thế nào một chút động tĩnh cũng không có?