Edit: banhocminh99
Beta: Ryeo
" Hắt xì! " Một vị Bùi tổng nào đó bị cho là giấu rất nhiều tiền riêng, vừa vào trong xe liền hắt hơi một cái.
Vương bí thư khẩn trương nhìn anh: "Bùi tổng, anh không sao chứ?"
Anh đã đoán được Bùi Dịch tối hôm qua ở trên sân phơi đứng cả đêm, cũng đừng để bị cảm!
Anh không hỏi không sao, vừa hỏi mặt Bùi Dịch liền càng thêm đen vài ba phần, lạnh giọng nói: " Cậu ở lại khách sạn nghe bà nội sai bảo." (Ko biết có ai đọc bộ tranh truyện này chưa nhỉ? Thư ký Vương của lòng tôi lại vẽ thành nữ, thật đau lòng 😭😭😭😭😭😭😭 - Ryeo)
"Vâng!" Vương bí thư nửa phần cũng không dám ở lại, đẩy mở cửa xe cũng như chạy trốn.
Chú Lý ngồi ở trên ghế lái cúi đầu cười trộm.
Xem ra Bùi tiên sinh tối hôm qua thật sự là gặp rắc rối không nhỏ a!
"Lái xe!" Bùi Dịch liếc mắt thấy chú Lý khẽ cong khóe môi, chỉ cảm thấy mất mặt cực kỳ, thật muốn đem ông cùng trợ lý Vương đuổi xuống xe đi!
Mà lúc này, trong phòng khách của Tổng Thống, xuất hiện một trận im lặng ngắn ngủi.
Tô Thi Thi băng bó nửa gương mặt, yếu kém giải thích: "Đây là người khác đưa."
Trời đất chứng giám, bọn họ hiện tại thật sự rất nghèo. Bộ quần áo cưới này thật là người khác đưa!
Chẳng qua mấy thứ này vốn là đồ Bùi Dịch cất giữ, sau khi Bùi Dịch bị bắt, cô đã đem bán hết. Hiện tại người mua lúc trước nghe nói bọn họ muốn tổ chức hôn lễ chính thức, liền đền đáp tặng trở lại.
"Quá hào phóng rồi?" Vài vị phù dâu phục hồi tinh thần lại, líu ríu nói.
"Bộ đồ cưới này thật sự thật đẹp! Thi Thi, Bùi tổng đối với cô thật tốt!" Nhóm người phù dâu vây quanh thùng, một đám thấy đều nhanh chảy nước miếng.
Trong rương chứa, đúng là váy cưới màu đỏ. Những sợi tơ ánh vàng lấp lánh, ung dung quý khí. Nhất là mũ phượng đặt ở trên bộ váy cưới kia, hoàng kim nặng trịch trên đó đính ngọc quý màu xanh màu đỏ, mỗi một viên đều đã vô giá.
Ôn Ngọc lặng lẽ ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Bùi tổng tối hôm qua ở trong này đi? Tôi vừa rồi đều đã nhìn thấy anh ấy vụng trộm chuồn đi rồi."
Tô Thi Thi vội vàng làm động tác im lặng: "Bà nội không biết chứ?"
"Tôi vừa thấy liền khẩn trương kéo bà nội nhìn lễ phục của cô rồi, yên tâm đi." Ôn Ngọc nghiêm trang nói.
"Vậy yên tâm rồi!" Tô Thi Thi vỗ ngực, châm chọc nói, "Cô là không biết, bà nội bởi vì chuyện hôn lễ, mà lo lắng quá nhiều rồi, hỏng mất mấy dây thần kinh."
"Thi Thi." Ôn Ngọc bỗng nhiên kêu cô một tiếng, đặc biệt thật lòng nói, "Như vậy tốt rồi a, nhiều hạnh phúc."
Giống cô, khả năng đã không còn cách nào có được hạnh phúc như vậy rồi.
Tô Thi Thi ngẩn ra, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi tắn: " Đúng vậy. Có mọi người thật tốt."
Ôn Ngọc không nghĩ muốn mất vui, thu hồi những cảm xúc này của mình, lôi kéo tay cô nói: "Vừa rồi Tần Phong gửi tin tới nói, bọn họ mười giờ sẽ tới đây đón dâu, chúng ta nhanh lên."
"Thi Thi, con bắt đầu thay quần áo chưa?" Đang nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng Phương Ngọc Hoa.
Tô Thi Thi đã triệt để lĩnh hội kiến thức về những hôn lễ trong dòng dõi mà bà nội nhìn trúng.
"May mắn tôi hiện đang mang thai nghi thức toàn bộ giản lược, chẳng thế thì thực sự đã bị dày vò muốn..." Cô muốn nói chữ " chết ", nói đến bên miệng nhớ tới bà nội cô đặc biệt dặn dò cô không cho nói điềm xấu, khẩn trương nuốt trở vào.
"Thi Thi, các con như thế nào còn đứng, khẩn trương mặc lễ phục, người trang điểm đã đến rồi." Phương Ngọc Hoa vừa tiến đến, nhìn thấy nhóm các cô gái lại vẫn còn đứng ở đó, nhất thời có chút nóng nảy.
Tô Thi Thi một câu cũng không dám nói, tùy ý để Ôn Ngọc lôi kéo chính mình đi đến bên giường.
Bên kia, mấy vị phù dâu khác đã bưng lễ phục đến trên giường.
"Ngọc, con cũng chú ý một chút, đừng để bản thân mệt nhọc." Phương Ngọc Hoa đi tới, hướng về phía Ôn Ngọc cười nói.
Ôn Ngọc nhu thuận gật gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng chính mình, trong mắt hiện lên quét xuống cô đơn.
May mà, sau khi Tô Thi Thi sinh, cô có thể giải thoát rồi.
Tiếp đó là một trận bận rộn mặc quần áo, đối với Tô Thi Thi mà nói, giống như đánh giặc một dạng.
Cô đã triệt để không phản kháng, bọn họ bảo cô nâng cánh tay liền nâng cánh tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân.
Bộ áo cưới này là căn cứ dáng người hiện giờ của cô cô thay đổi qua, áo cưới cúp phần ngực, phía dưới dáng đầm chữ A xoã tung, vậy mà đem bụng của cô đều đã được giấu đi.
Bùi Dịch sợ Tô Thi Thi mang mũ phượng nặng chịu không được, đã sớm giục người đem mũ phượng cho sửa lại. Hiện giờ đội ở trên đầu, tuy vẫn có chút sức nặng, nhưng đều trong phạm vi có thể chịu được.
( Mít: >///< Hự hự ta gato quá, ước gì lấy được chồng như Dịch ca huhu)
Đợi cho toàn bộ xong việc, mọi người chỉ cảm thấy mệt đổ mồ hôi toàn thân. Mà Tô Thi Thi, còn lại là buồn ngủ - - quá nhàm chán rồi!
"Thật sự quá đẹp." Vài vị phù dâu nhìn cách ăn mặc hoàn tất của Tô Thi Thi, một đám hâm mộ kêu lên.
Tô Thi Thi bị các cô nhìn có chút xấu hổ, trong lòng yên lặng nghĩ.
"Một ngày xinh đẹp như thế lại đang mang thai. Mình phỏng chừng là người duy nhất từ xưa đến nay mang bụng bầu đội mũ phượng trùm khăn đi lấy chồng."
"Đến đây, chú rể đến đây!" Tiểu Ưu canh giữ ở cửa hưng phấn mà chạy tiến vào, "Phu nhân, bà nội, Bùi tiên sinh đến đây!"
Không biết tại sao, Tô Thi Thi nghe xong thậm chí có chút khẩn trương. Hai người tuy đã sớm đăng ký kết hôn, hiện giờ con cũng sắp chào đời, nhưng hôn lễ là lần đầu làm.
"Nhất định là do bà nội biến thành quá long trọng rồi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng an ủi chính mình.
"Đây, trùm khăn lụa trùm đầu lên." Phương Ngọc Hoa cầm một khối khăn voan màu đỏ đến, nhẹ nhàng che trên đầu Tô Thi Thi.
Khăn mỏng che mặt, nhưng lại vẫn xấu hổ. Phía trước khăn voan này, một phần nhỏ là đá quý Lưu Tô, bộ phận còn lại đều là một tầng voan mỏng, che ở trên mặt vẫn như cũ nhìn ra được khuôn mặt cô dâu, lại thêm một chút cảm giác lãng mạn.
Phương Ngọc Hoa khẽ vuốt vuốt mặt cháu gái, chưa mở miệng, mắt đã hồng, trong lòng cảm khái muôn vàn, càng thêm rất nhiều không nỡ.
Qua hôm nay, Tô Thi Thi chính thức trở thành người của Bùi gia.
Bà cùng bà ngoại Tô Thi Thi từ nhỏ là khuê mật, hai người đều là Thư Hương Thế Gia. Năm đó thời điểm mẹ Tô Thi Thi lấy chồng bởi vì Đoàn gia phản đối lễ cưới cổ truyền vô ích, những tâm nguyện này đều đặt trên người Tô Thi Thi.
"Bà nội." Tô Thi Thi nhìn thấy Phương Ngọc Hoa hồng hồng ánh mắt, giọng lập tức nghẹn ngào.
"Đứa nhỏ này, không thể khóc. Bà nội là vui mừng, Thi Thi của chúng ta hôm nay lấy chồng, bà nội thay mẹ và bà ngoại con vui mừng." Phương Ngọc Hoa lau nước mắt, cười nói.
Tô Thi Thi vội vàng cúi đầu, liên tiếp đem nước mắt nuốt trở về.
"Mẹ, bà ngoại, hôm nay con lấy chồng rồi. Con cực kỳ hạnh phúc." Cô ở trong lòng yên lặng nói, để Ôn Ngọc đỡ chính mình, từng bước một đi ra khỏi phòng ngủ.
Thời điểm Bùi Dịch đi đến cửa phòng, liền nhìn đến một màn như vậy.
Vợ của anh toàn thân mũ phượng khoác lên, đầu đội khăn mỏng màu đỏ, mỗi một bước đi, ngọc quý Lưu Tô trước mặt liền dao động hai lần, đẹp đến làm người ta nghẹt thở.
Chỉ liếc mắt một cái, Bùi Dịch liền đi không nổi, tim thình thịch thình thịch, kịch liệt nhảy dựng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như yên lặng một dạng.
Tô Thi Thi cũng si ngốc nhìn Bùi Dịch. Anh hôm nay mặc một bộ đường trang màu đỏ kiểu mới, ít đi sự lạnh lùng thường ngày khi khoát lên bộ đồ tây, có hơn một tia ấm áp.
Lúc này anh đội trời đạp đất đứng ở nơi đó, giống như cảnh sắc bốn phía đều ảm đạm xuống.
Bùi Dịch cũng như say rượu nhìn Tô Thi Thi, phảng phất muốn đem đối phương khắc vào linh hồn.
Bốn phía an tĩnh một lúc, có người ồn ào lên.
"Tiền lì xì! Tiền lì xì! Không cho tiền lì xì không được vào cửa!" Theo tiếng kêu la này, Tiểu Ưu sớm đứng ở cửa đánh bạo ầm một phen đóng cửa lại.
Bùi Dịch phản ứng cực nhanh lui về sau một bước, thiếu chút nữa liền va chạm trên ván cửa rồi.
Bùi tiên sinh lần đầu tiên kết hôn lúc này mặt liền đen, lạnh lùng trừng mắt nhìn cửa gỗ lim: "Có ý tứ gì?"
Chưing này đăng chưa dò lại. Ai thấy sai gì thì cmt để mình sửa nhé!