Tô Thi Thi cười thầm, chỉ cảm thấy mấy vị đại nam nhân đấu khí thời điểm thật sự là ngây thơ vô cùng.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
"Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem." Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
"Bà nội Phương, người vất vả rồi." Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
"Được, đi ăn cơm đi." Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
"Cậu mau nghĩ biện pháp." Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: "Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính."
"A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt!" Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
"Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi." Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
"Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi." Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
"Em vui vẻ là tốt rồi." Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: "Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?"
"Anh no rồi." Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Đợi hai người đi rồi, Tô Thi Thi lập tức lôi kéo Ôn Ngọc vào trong phòng, khóa cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô: "Tới cùng là làm sao vậy?"
Ôn Ngọc lo lắng quan sát một phen bốn phía, xác định không sẽ bị người khác nghe được, mới đến ghế nghỉ ngơi trong phòng ngủ ngồi xuống, nói: "Để cho tôi sắp xếp ngôn ngữ một phen."
Tô Thi Thi ngồi đến bên cạnh cô, chờ.
"Thi Thi, kỳ thật tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hồng Tinh Huy nói Bảo Bảo trong bụng tôi là của hắn..."
Ôn Ngọc đem chuyện đã xảy thời gian này ra một năm một mười nói với Tô Thi Thi một lần.
Tô Thi Thi càng nghe càng tức giận, đến sau cùng tức giận đến đều nhanh bốc khói rồi.
"Ôn Ngọc, chuyện lớn như vậy cô vậy mà có thể gạt tôi! Tôi rõ là... Hôm nay nên là cho hắn thuốc gấp mười lần, thật sự là tiện nghi hắn rồi!" Tô Thi Thi hung tợn nói.
"Đúng không? Cô cũng thấy được hắn rất xấu phải không? Tôi đã nói, hắn là cái biến thái." Ôn Ngọc bỉu môi, vẻ mặt không vui.
Tô Thi Thi có chút đau đầu: "Cô không tính toán nói cho Tần Phong?"
Ôn Ngọc lập tức trầm mặc tiếp xuống, cúi đầu, hai tay ra sức vò vò vạt áo, có chút không biết làm sao.
Tô Thi Thi trong lòng hiểu rõ, ôn nhu nói: "Cô phải tin tưởng anh ấy."
"Tôi tin tưởng anh ấy." Ôn Ngọc thấp giọng nói, "Đúng là Thi Thi cô hiểu không? Giữa tôi và anh ấy đã có qua một lần ngăn cách, tôi có chút sợ hãi..."
Cô cúi đầu vuốt ve bụng mình, trong mắt tràn qua một tầng đau thương: "Hồng Tinh Huy nhất định đã làm chuyện kia mới có thể chắc chắn như thế. Nếu tôi nói cho Tần Phong, tôi chỉ là bởi vì trực giác chính mình tin tưởng đứa nhỏ này là của anh ấy, anh ấy... Sẽ tin tôi sao?"
"Ngọc..." Tô Thi Thi có chút khổ sở.
Làm phụ nữ, cô càng hiểu bất đắc dĩ trong lòng Ôn Ngọc lúc này.
"Thi Thi, tôi không sao. Tôi thậm chí một giây đồng hồ cũng chưa nghĩ tới, đứa nhỏ này nếu lỡ không phải của Tần Phong sẽ thế nào." Ôn Ngọc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên quét xuống kiên định, "Tôi mặc kệ người khác thấy tôi thế nào, tôi tin tưởng nó là Bảo Bảo của cùng Tần Phong."
"Ngọc." Tô Thi Thi nhìn Ôn Ngọc, trầm giọng nói, "Nếu đứa nhỏ này thật là của Hồng Tinh Huy, cô sẽ làm sao?"
Tuy cực kỳ tàn nhẫn, nhưng làm bạn bè, cô tất phải giúp cô ấy phân tích tình huống có khả năng gặp phải.
Ôn Ngọc nước mắt liền rớt xuống, cắn môi, khổ sở nói không ra lời.
Đã làm mẹ mới hiểu rõ, cảm giác trong thân thể cái loại này như chân với tay. Này không chỉ là một cái phôi thai, nó vẫn lại là một cái sinh mệnh.
"Thi Thi, cô tin tưởng tôi có được hay không? Nó thật là con của Tần Phong. Tôi đặc biệt theo bác sĩ tìm hiểu qua, ngày đó thời gian quả thật theo tôi cùng Hồng Tinh Huy ở trong khách sạn thời gian ăn khớp, nhưng mà - -" Ôn Ngọc một bên khóc vừa nói.
"Nhưng mà, tôi sáng hôm đó cùng Tần Phong... Kia... Cái kia, tôi... Tôi uống thuốc rồi. Hắn ở khách sạn dưới điều kiện thô sơ như thế, liền tính để cho bác sĩ làm giải phẫu, khả năng thụ thai cũng là rất thấp."
"Kiểm tra thời điểm, là khoảng tầm 40 ngày. Đúng là số này cũng không phải cực kỳ chính xác. Tôi uống thuốc rồi không có khả năng mang thai, đứa bé rất có khả năng là sau vài ngày mới có... Thi Thi, cô tin tưởng tôi có được hay không, tôi..."
"Cô đừng kích động!" Tô Thi Thi vội vàng kéo tay cô, thật sự nói, "Tôi tin tưởng cô! Cô đừng kích động, sẽ dọa đến Bảo Bảo."
"Thi Thi..." Ôn Ngọc nước mắt chậc chậc rơi xuống. Nhiều ngày như vậy, cô vẫn một mình chịu đựng dày vò, hiện giờ rốt cục nói ra, thật sự thoải mái rất nhiều.
Cô tin tưởng đứa bé là của Tần Phong, nhưng Tô Thi Thi cũng nói, nếu lỡ... Phàm là chuyện gì cũng đều có ngộ nhỡ.
"Vậy cô hiện tại định làm như thế nào? Hồng Tinh Huy cho rằng đứa bé này là của hắn, sẽ vẫn quấn lấy cô. Tần Phong sớm muộn gì cũng biết. Cùng với việc từ trong miệng người khác biết, không bằng cô chính miệng nói cho anh ấy." Tô Thi Thi khuyên nhủ.
Ôn Ngọc gật đầu: "Tôi tìm cô chính là nghĩ muốn thương lượng chuyện này. Cô cùng tôi đều đã hiểu biết rính tình của Tần Phong, anh ấy ở mặt ngoài nhìn thì cái gì đều đã không thèm để ý, kỳ thật cực kỳ hẹp hòi rồi. Tôi sợ nói ra, anh ấy sẽ đi tìm Hồng Tinh Huy liều mạng."
Tô Thi Thi gật đầu, chuyện này cũng là điều cô đang lo lắng.
"Ý của cô là muốn tôi giấu Bùi Dịch sao?" Tô Thi Thi hỏi.
Ôn Ngọc lắc đầu, xấu hổ nói: "Tôi... Tôi chính là muốn để cho cô tìm Bùi tổng giúp... Giúp một chút việc."
Tô Thi Thi tức cười.
Xem ra Ôn Ngọc trong lòng sớm đã có quyết định.
"Được, tôi trước nói cho Bùi Dịch. Chờ cô nói cho Tần Phong thời điểm, để cho anh ấy phụ trách ngăn Tần Phong lại." Tô Thi Thi cười nói.
"Thi Thi cô thật tốt." Ôn Ngọc lộ ra một cái đại đại tươi cười, trong lòng dễ chịu rất nhiều.
"Được rồi, đi rửa cái mặt, nhìn cô khóc đến ánh mắt hồng hồng, đợi để cho Tần Phong nhìn đến..." Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc đi tới phòng tắm.
Mà bên kia, hai vị tiên sinh bị đuổi ra tới, lúc này thực đen mặt ngồi ở trong phòng khách lầu một nhà bên cạnh thổi khí lạnh uống trà.
Hỗ Quân Nhạc ngồi ở một bên, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ cảm thấy trên người đều nhanh già rồi.
Bùi Dịch cùng Tần Phong mặt đối mặt ngồi, hai người sắc mặt đều có chút đen, vừa thấy liền biết là tâm tình không tốt.
"Cái kia..." Hỗ Quân Nhạc muốn nói gì phá trầm mặc.
Vừa mới há mồm, đã bị một cái nhìn lạnh lẽo của Bùi Dịch làm cho sợ tới mức không dám nói lời nào.
Hỗ Quân Nhạc vụng trộm nhìn trên lầu một cái, trong lòng giống như đang niệm chú nói thầm: "Đoàn Tĩnh Đồng, Đoàn Tĩnh Đồng, Đoàn Tĩnh Đồng! Em còn không tới cứu anh, anh liền đem đống dụng cụ kia của em ném hết!"
Đúng lúc này, đèn trong phòng khách bỗng nhiên lóe lên một cái, rồi sau đó toàn bộ tắt, toàn bộ thế giới hãm nhập đến chỗ hắc ám...
Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc đang từ phòng đi ra, muốn đi tìm Bùi Dịch cùng Tần Phong, chợt nghe một tiếng nổ mạnh vĩ đại.
"oành" một tiếng vang thật lớn, chấn động nhà cửa đều đã run một cái.
Mọi người ngủ ngon 😄😄😄😄😄