Năm phút đồng hồ sau, một chiếc Bentley màu đen đứng ở trước mặt một nhà bình thường tòa tường bị tông sập.
"Ôn tiểu thư, Hồng gia Nhị ca?" Chính đang phải tự tay xây lại tường Hỗ Quân Nhạc trừng mắt, quay đầu liền hướng trong viện chạy.
"Thi Thi, cô ngàn vạn lần đừng ra..." Hỗ Quân Nhạc còn chưa hô xong, liền nhìn đến Tô Thi Thi từ trong nhà đi ra, lúc này như vua chúa đang giá đáo.
"Cô nhanh đi vào, ngàn vạn lần đừng đi ra bên ngoài, chẳng thế thì Bùi tổng khẳng định sẽ đánh chết tôi!" Hỗ Quân Nhạc nghĩ muốn kéo Tô Thi Thi, lại không dám đụng vào cô, gấp đến độ đau cả đầu.
Tuy cũng không phải cực kỳ hiểu biết chuyện đã xảy ra hôm nay, nhưng hắn đã sớm nghe nói Ôn Ngọc bị Hồng Tinh Huy bắt đi rồi.
Hiện tại Tô Thi Thi nếu lỡ cùng Hồng Tinh Huy xảy ra xung đột thương tổn đến chỗ...
"Bà cô của tôi ơi, cô vẫn lại là ở bên trong yên đi." Hỗ Quân Nhạc còn kém khóc.
Tô Thi Thi thăm dò nhìn xem bên ngoài, lại nhìn đến Hỗ Quân Nhạc: "Ngọc trở lại?"
"Đúng vậy."
"Vậy vừa lúc." Tô Thi Thi cầm trên tay một ly trà đưa cho Hỗ Quân Nhạc, "Anh giúp tôi đưa cho Hồng Tinh Huy, cần phải mời hắn uống hết."
"Cô lại vẫn mời hắn dùng trà?" Hỗ Quân Nhạc trừng mắt, hơi sợ hỏi, "Tôi giúp cô làm như vậy, Bùi tổng hẳn không đối tôi làm gì đi?"
"Đem chuyện này làm xong, tôi để cho quản gia giúp anh mời người tới giúp đỡ xây lại tường." Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Hỗ Quân Nhạc cắn răng: "Thành giao!"
Tô Thi Thi ánh mắt sâu xa nhìn Hỗ Quân Nhạc đi về phía trước đi, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Cửa, Ôn Ngọc sững sờ nhìn Hỗ Quân Nhạc chạy lại trở về, không rõ hắn đang làm gì.
"Tinh Huy ca, vừa rồi thật ngại quá." Hỗ Quân Nhạc bưng cốc trà kia đến, trong nháy mắt liền biến thành cái Nhị Thế Tổ kia, cà lơ phất phơ chạy đến trước mặt Hồng Tinh Huy, "Trà Long Tĩnh loại ngon nhất."
Hồng Tinh Huy nhàn nhạt nhìn lướt qua bốn phía: "Cậu như thế nào ở trong này?"
Hỗ Quân Nhạc xấu hổ chỉ chỉ một nửa tường: "Không cẩn thận đem tường nhà bọn họ cho đụng sụp."
Hồng Tinh Huy có hứng thú nhìn thoáng qua Hỗ Quân Nhạc: "Biện pháp không tệ."
"Cái gì?" Hỗ Quân Nhạc nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn, nhớ lại Tô Thi Thi phân phó, làm bộ bình tĩnh đưa trà cho hắn, "Tôi lần này mang về tới một tấm lỏa nữ đồ, hôm nào đưa cho anh."
"A...?" Hồng Tinh Huy trong mắt hứng thú càng đậm, tiện tay tiếp nhận chén trà uống vào trong miệng, "Cũng là cậu biết sở thích của tôi. Hôm nào họp mặt, nhớ đến ngoạn chơi."
"Nhất định nhất định." Hỗ Quân Nhạc đưa tay tiếp nhận chén trà hắn chuyển trở về, sau lưng đang chảy mồ hôi.
"Tô Thi Thi, cốc trà này của cô không có vấn đề đi? Ngàn vạn lần đừng hại tôi!" Hỗ Quân Nhạc trong lòng kêu rên.
Hồng Tinh Huy là ai? Đây chính là người cầm đầu bọn hắn những thứ Nhị Thế Tổ này, lúc trước đều là hắn mang theo bọn họ những người này chơi đùa, ngoạn chơi so với ai khác đều đã điên hơn. Không chỉ nói hiện giờ Hỗ gia lụi bại, liền là lúc trước Hỗ gia cường thịnh thời điểm, Hỗ Quân Nhạc cũng không dám trêu chọc hắn.
"Vậy mà thích lỏa nữ đồ, quả nhiên là biến thái." Bên cạnh, Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm, đồng thời âm thầm quan sát đến biểu tình của Hồng Tinh Huy, yên lặng tính toán thời gian.
Liền đang lúc nói chuyện, xe Bùi Dịch cùng Tần Phong đến chỗ.
Hồng Tinh Huy híp nữa mắt nhìn Tần Phong từ trên xe bước xuống, khóe miệng cong lên.
"Tần tổng hôm nay vội vàng chết đi?" Hồng Tinh Huy nói chuyện thời điểm, ánh mắt liếc quá Ôn Ngọc bên cạnh, ý tứ hàm xúc khiêu khích mười phần.
Tần Phong mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Mới mấy ngày thời gian, bầm tím trên mặt Hồng tổng liền tiêu, dùng loại thuốc gì hay vậy?"
"Anh muốn dùng, lần sau tôi tìm người đánh anh một trận, đưa sau đó đưa đến cho anh dùng liền biết." Hồng Tinh Huy cười nhạt, như là đang nói đùa, lại không giống như là đang nói đùa.
Trước xảy ra những cái chuyện này, mọi người biết rõ lòng dạ đối phương.
"Ai nha, các người có cái gì hảo hảo nói chuyện. Hồng Tinh Huy, anh có thể đi được chưa?" Ôn Ngọc thấy thời gian không sai biệt lắm, sợ chuyện xấu xảy ra, khẩn trương chạy đến Tần Phong bên này giữ chặt tay anh, quay đầu thở phì phì trừng mắt Hồng Tinh Huy.
"Bảo bối, nhìn thấy tình cũ liền quên tình mới như tôi sao, em cũng thật không lương tâm." Hồng Tinh Huy vẻ mặt thụ thương nói.
Tần Phong sắc mặt trầm xuống, liền muốn đánh người.
Ôn Ngọc vội vàng kéo anh một phen, thúc giục Hồng Tinh Huy: "Anh lại đánh không lại Tần Phong nhà ta, còn không chạy?"
"Bảo bối, ngày mai gặp." Hồng Tinh Huy khiêu khích mục đích đã đạt được, lúc này hứng thú đã sớm tiêu tan, xoay người hướng tới xe đi đến.
Mãi đến nhìn Bentley màu đen rẽ ngoặt nhìn không thấy, Ôn Ngọc mới vỗ bộ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ: "Rốt cục đi rồi!"
Cô quay đầu trừng Tần Phong: "Anh vậy mà lại vẫn cùng hắn tán gẫu một hồi, nếu lỡ lộ hố làm sao bây giờ?"
"Lộ hố?" Tần Phong tim đập điên cuồng, nhìn lướt qua bụng của cô, nhíu mày nói, "Em theo anh lại đây."
"Làm sao vậy?" Hỗ Quân Nhạc nhìn hai người đột nhiên hướng góc sân đi đến, nghi hoặc nhìn về phía Bùi Dịch.
Nhưng ngẩng đầu, hắn liền hoảng sợ.
Bùi Dịch đang nhìn hắn. Nói đúng ra, Bùi Dịch chính đang nhìn cái ly trà trong tay hắn đang cầm kia.
"Người nào đưa cho cậu?" Bùi Dịch trầm giọng hỏi.
Hỗ Quân Nhạc cho rằng chén trà này là của Bùi Dịch dùng, khẩn trương giải thích nói: "Đây là Thi Thi bảo tôi đưa cho Hồng Tinh Huy uống, không phải bản thân tôi lấy!"
Bùi Dịch trong lòng trầm xuống, hiện lên một cái ý nghĩ không tốt.
Anh giương mắt nhìn đến người phụ nữ nơi xa đang định chạy trốn kia, sắc mặt trầm xuống: "Đứng lại!"
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu xấu hổ bài trừ một nụ cười tươi tắn, rất muốn lấy cái động chui vào.
Bùi Dịch đưa tay lấy cái ly trà trong tay Hỗ Quân Nhạc kia, hướng tới Tô Thi Thi từng bước bước đi qua tới.
Tô Thi Thi đứng tại chỗ không dám động, cũng không dám nhìn cái ly trà kia, ánh mắt loạn phiêu.
"Thật là trà của em." Bùi Dịch dụng đích thị câu trần thuật.
"Uh"m." Tô Thi Thi trầm thấp đáp.
"Cho Hồng Tinh Huy." Bùi Dịch nói.
"Uh"m." Tô Thi Thi cảm thấy được có chút lạnh.
Bùi tiên sinh, xin nhờ người có chuyện một câu nói cho xong được chưa! Như vậy cực kỳ đáng sợ!
Mà bên kia, Hỗ Quân Nhạc thấy tình huống không đúng đã sớm trốn rồi.
"Em có cái gì muốn nói?" Bùi Dịch mặt không chút thay đổi hỏi.
Tô Thi Thi đưa mắt nhìn chén trà trong tay anh, lúng ta lúng túng nói: "Các người bị cái tên biến thái ức hiếp, trong lòng em khó chịu, để cho hắn chịu chút giáo huấn, thì có làm sao!"
Bùi Dịch xoa xoa mi tâm, có chút đau đầu.
Là không có gì, em vui vẻ là được rồi.
"Thuốc là ở đâu ra?" Bùi Dịch cầm tách trà dốc ngược xuống, đem nước còn thừa trong tách trà đổ đi, nhàn nhạt hỏi.
Tô Thi Thi nuốt nước miếng, không tình nguyện nói: "Các người ra ngoài thời điểm, để cho Dương Dũng đi mua."
Được lắm, đồng mưu lại nhiều một người.
Lúc này, Tần Phong hai người quay lại rồi.
Ôn Ngọc cúi đầu, giống như đứa bé làm sai chuyện đi sau lưng Tần Phong, hiển nhiên mới vừa bị giáo huấn rồi.
Bùi Dịch quét mắt nhìn Tần Phong trong tay đang cầm bình nước trái cây kia, mâu sắc trầm trầm.
Tần Phong giương mắt, nhìn đến chén trà Bùi Dịch nắm trong tay, mày run lên một phen.
Lập tức đều đã minh bạch rồi.
"Hai người phụ nữ các người!" Tần Phong chán nản.
Bùi Dịch dĩ nhiên triệt để vô cảm.
Không phải là hai cô gái này cho Hồng Tinh Huy ăn hai lần uống thuốc kích dục thôi sao, chó nhà anh lúc trước cũng đã thử qua, không có gì đặc biệt
"Không phải chứ?" Tô Thi Thi cũng hiểu rõ ra, ngơ ngác nhìn Ôn Ngọc, "Cô làm sao có thể có mấy loại này?"
"Tần Phong cho tôi." Ôn Ngọc vẻ mặt vô tội.
"Ha ha... Tần tổng thật có nhã hứng a." Tô Thi Thi cười gượng.
Tần Phong chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương và huyết quản đang thình thịch nhảy dựng, thật muốn bóp chết cái người phụ nữ làm người khác không bớt lo nhà anh.
"Anh cho em cái này, là cho em lúc chạy trốn bỏ vào! Em..." Tần Phong tức giận đến không nghĩ muốn nói chuyện.
Anh chỉ nghĩ tới vừa rồi nếu lỡ Hồng Tinh Huy trên đường đổi ý không có đưa Ôn Ngọc trở về, hiện tại trời biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa!
Ôn Ngọc sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt nghĩ lại mà sợ chụp vỗ ngực: "Anh nói rất đúng, vừa rồi thật sự là nguy hiểm thật. Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Không cần vụng trộm đến đó xem thử sao?"
Khả băng Bát Quái của Ôn tiểu thư triệt để bạo phát.
Hai người đàn ông ở đây sắc mặt đều là cứng đờ, có cảm giác không tốt lắm.
Quả nhiên, Tô Thi Thi vừa nghe lập tức liền hưng trí, lôi kéo tay Bùi Dịch hưng phấn nói: "Đi, đi xem, đi xem!"
Mọi người ngủ ngon. Dạo này Ryeo hơi bận nên up chậm. Ko có thời gian cố định. Mn đừn g hối nhé. Còn mấy ngày nữa là hết bận rồi. Nói chứ đuối quá trời 😭😭😭😭😭