Trong phòng bệnh VIP cao cấp, truyền đến tiếng Trạm Dẫn Lan suy yếu.
"Phu nhân Dace, người không phải muốn cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ sao? Bà cũng nói rõ sẽ trở lại Âu châu, bây giờ còn có cái lập trường gì để cho tôi trở về cùng bà?" Trạm Dẫn Lan nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái lại giống một tờ giấy.
Chuyện đã xảy ra một ngày một đêm này, đối với cô ta mà nói giống như là một giấc mơ. Liền tính giờ phút này nằm ở trên giường bệnh, thân thể của cô ta còn đang nhịn nổi, không ngừng run rẩy.
Cô ta cái dạng này, đâu nào có tâm lực tới ứng đối Dace tới gây chuyện này.
"Lập trường? Tôi muốn dẫn cô đi cần lý do sao?" Dace trên cao nhìn xuống nhìn Trạm Dẫn Lan nằm ở trên giường bệnh, giống như là đang nhìn một con chó bị vứt bỏ một dạng.
"Bị đàn ông vứt bỏ tư vị không tệ đi? Cô yên tâm, cô về sau sinh hoạt chỉ biết so với hiện tại càng bi thảm! Muốn trách, thì trách bạn trai trước của cô đắc tội tôi!"
Dace nói xong hướng vệ sĩ liếc mắt ra hiệu: "Đem cô ta bắt lại cho tôi!"
"Các người như vậy là phạm pháp! Tôi có thể tố cáo các người!" Trạm Dẫn Lan sợ tới mức mặt càng trắng vài phần, đồng tử co rút, thân thể kịch liệt run run lên.
Cô ta vừa mới trải qua chuyện như ác mộng một dạng, hiện tại sắp bị chộp tới sống trong ác mộng nữa sao?
Cô ta thật sự bị hù chết rồi, hai tay gắt gao xiết chặt ra trải giường bệnh, khóc cầu xin: "Van cầu người buông tha tôi. Có lỗi với người chính là Bùi Dịch, người cũng nhìn thấy tôi đã bị anh ấy từ bỏ. Tôi cũng là người bị hại, van cầu người buông tha tôi đi..."
"Buông tha cô?" Dace hung dữ cười, trên mặt tao nhã đã sớm không tồn tại nữa.
Bà ta hung tợn nói: "Tuyệt đối không có khả năng! Tôi muốn hành hạ cô đến chết! Đều là cô cái người phụ nữ này làm chậm trễ chuyện của tôi, chẳng thế thì tôi làm sao có thể sẽ biến thành kết cục hiện giờ?"
Dace chỉ cần nghĩ tới mộng tưởng nhiều năm qua của chính mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cả người liền cùng muốn tan vỡ một dạng.
Bà ta có thể vứt bỏ tài phú, nhưng mà mất đi thônn Thành Trung này thật sự để cho bà ta không cách nào chấp nhận.
"Tôi còn có bao nhiêu cái mười năm? Tôi khổ tâm đợi mười mấy năm, rất không dễ dàng đợi cho con trai của Bùi Thanh Vũ có thể thiết kế ra cái công trình kiến trúc hoàn mỹ như vậy... Đều là cô! Đều là bị cô phá hủy!"
Dace hung ác trừng mắt nhìn Trạm Dẫn Lan, hận không thể đem cô ta rút gân lột da!
"Đem cô ta kéo xuống cho tôi!" Dace đối với vệ sĩ hô.
Tô Thi Thi bọn họ đuổi tới thời điểm, liền nhìn đến Trạm Dẫn Lan đang bị hai vệ sĩ từ trên giường bệnh kéo xuống.
"Cẩn thận một chút." Bùi Dịch đỡ Tô Thi Thi cách cửa phòng bệnh hơn một thước ngừng lại.
Cùng lúc đó, Dương Dũng mang theo người từ phía sau đuổi tới, lập tức vọt vào trong phòng bệnh.
Dace mang đến sáu vệ sĩ, nhưng Bùi Dịch bên này có mười mấy, lập tức liền chế phục bọn họ.
"Bùi Dịch!" Dace thấy rõ ràng là Bùi Dịch, tức giận đến còn kém xì khói, "Cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi!"
"Hí... Những thứ loại phu nhân quý phụ này như thế nào đều thích ngụy trang thành thục nữ chứ?" Tô Thi Thi đau đầu che lỗ tai.
Bùi Dịch đến nhìn cũng chưa từng nhìn Dace liếc mắt một cái, chỉ quan tâm nhìn Tô Thi Thi: "Nơi này ảnh hưởng dưỡng thai, để cho Dương Dũng đi xử lý."
Anh nói xong liền muốn đỡ Tô Thi Thi rời đi.
"Bùi Dịch, cậu đứng lại đó cho tôi!" Dace nhìn thấy chính mình bị xem nhẹ, triệt để bạo phát, "Cậu thực cho rằng bây giờ mình thắng rồi hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn công trình thôn Thành Trung, vì cái này tôi có thể chấp nhận bất luận cái điều kiện mà cậu đưa ra tới trao đổi!"
Dace lao ra cửa, hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Dịch, ngữ khí lạnh lẻo: "Tôi chỉ nghĩ đến được một cái cơ hội hợp tác, tôi có thể buông tha quyền khống chế. Nếu cậu không đồng ý, chờ tôi trở lại Âu châu, sớm hay muộn sẽ làm cho cậu hối hận!"
"Cậu thực cho rằng mấy cái lão gia hỏa của Phi Tầm kia có thể quyết định toàn bộ? Cậu quá coi thường tôi rồi!"
Từng tiếng một như bệnh tâm thần gào thét, hỗn loạn như kẻ điên một dạng kiên quyết, làm cho người ta trong lòng không khỏi dâng lên quét xuống hàn ý.
Bùi Dịch kìm lòng không đậu ôm bả vai Tô Thi Thi, đối cô ôn nhu nói: "Em coi như một con chó cái nổi điên lại giương oai, một hồi liền yên tĩnh rồi."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi tức cười.
May mắn Bùi Dịch nói được âm thanh rất nhỏ, chẳng thế thì bị Dace nghe được, phỏng chừng sẽ lập tức phát cuồng.
"Bùi Dịch, cậu đứng lại đó cho tôi!" Dace tức giận vô cùng đuổi theo.
Mà sau lưng bọn họ, Trạm Dẫn Lan cũng đuổi tới.
Chỉ là cô ta đến cửa phòng bệnh thời điểm, cũng không dám tiếp tục đi phía trước rồi.
"Bùi Dịch..." Trạm Dẫn Lan không biết chính mình là vì sợ hãi hay lại vẫn là vì vô lực mà đang run run.
Nhưng mà cô ta thật sự không dám lại tiếp cận Bùi Dịch rồi. Cô ta nhìn thấy anh đến quả thật cực kỳ kích động, nhưng chạy đến cô ta mới phát hiện, cô ta vậy mà sợ hãi nhìn thấy anh như thế.
"Anh ta ích kỷ lên, so với tôi càng đáng sợ!" Bên tai cô ta đột nhiên vang lên những lời trước đó Hỗ Sĩ Minh lúc đem cô ta kéo đến vách núi đen khi đó nói, ánh mắt mạnh mở to, chân mềm nhũn liền quỳ ở trên mặt đất.
Hỗ Sĩ Minh nói không sai, Bùi Dịch so với hắn càng đáng sợ!
"Vì cái gì em lúc trước lại đi?" Trạm Dẫn Lan khóc đến không kềm chế được.
Mấy năm nay, cô ta không chỉ một lần hỏi mình. Nếu lúc trước cô ta không có rời đi, như thế hiện tại cô ta cùng Bùi Dịch kết cục lại chính là như thế nào.
Có thể giống Tô Thi Thi nói như vậy hay không, liền tính khi đó cô ta không đi, cô ta cùng Bùi Dịch cũng sẽ không có kết quả.
"Buồn cười tôi hiện tại, đến cả dũng khí muốn biết đáp án đều không có rồi." Trạm Dẫn Lan ngã ngồi dưới đất, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về người đàn ông phía trước dần dần rời đi.
Không cam lòng thì có thể như thế nào?
Hiện giờ Bùi Dịch, đã là người cô ta không thể với tới nổi rồi.
Đúng lúc này, phía trước trong thang máy đột nhiên đi tới một đám người mặc đồng phục cảnh sát.
Một người cầm đầu đối với Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi lên tiếng chào hỏi, lập tức đi tới trước mặt Dace, hướng bà ta bày ra một lệnh bắt: "Phu nhân Dace, chúng tôi hoài nghi bà cùng vụ án Tây Sơn phát sinh nổ mạnh có quan hệ, phiền toái theo chúng tôi đi một chuyến."
"Cái gì?" Dace lờ mờ, "Chuyện Tây Sơn nổ mạnh?"
Bà ta nhìn về phía Bùi Dịch, ánh mắt ngoan độc lệ, hận không thể chửi ầm lên.
Nơi này người nào không biết, Tây Sơn nổ mạnh là Hỗ Sĩ Minh tự mình gây ra. Hiện tại cảnh sát vậy mà tới bắt bà ta?
Không cần nghĩ cũng đều biết chuyện này rất có khả năng là Bùi Dịch giở trò quỷ!
"Phu nhân Dace, chúng tôi lại vẫn hoài nghi bà cùng nhiều nhân vật đang bị điều tra có quan hệ trao đổi, phiền toái bà phối hợp, theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra." Vị cảnh sát kia tiếp tục nói, đồng thời ý bảo thủ hạ đem Dace bắt đi.
Dace trong lòng rất nhanh hiện lên rất nhiều ý nghĩ, bà ta không thích chịu thiệt thòi trước mắt, vẫn cứ đem tức giận cũng nuốt xuống, lạnh giọng nói, "Tôi muốn gọi luật sư của tôi. Trước đó, tôi có quyền bảo trì trầm mặc."
"Mời." Cảnh sát làm một cái động tác mời.
Dace chỉ hận trợ lý Mike đã về Âu châu đi xử lý chuyện bên kia, chẳng thế thì lúc này ít nhiều có người giúp đỡ.
Bà ta vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện mấy tên vệ sĩ của bà ta cũng đều bị chế phục rồi.
"Bùi Dịch, tôi hẳn không cứ như vậy mà đi!" Dace lúc đi qua bên người Bùi Dịch thời điểm, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được đến hung tợn nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi, đem Tô Thi Thi hộ vào trong ngực, nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta liếc mắt một cái.
Dace thật sự cực kỳ chán ghét thái độ này của anh, chính đang muốn phát tác, chỉ nghe phía trước truyền đến tiếng thang máy mở cửa, lập tức có tiếng bước chân truyền đến.
"Thi Thi, cô không sao chứ?" Ôn Ngọc vừa ra khỏi thang máy liền hướng tới Tô Thi Thi chạy tới.
Cô không thấy được Dace chính đang hướng thang máy, một cái không chú ý, liền vọt tới bà ta.
"Quân nhi!" Tần Phong tay duỗi ra, lại tóm lấy không được, trơ mắt nhìn Ôn Ngọc một đầu nhào vào trong lòng Dace.
Một cỗ nồng đậm mùi nước hoa từ trên người Dace phát ra, hòa với mùi mồ hôi nhàn nhạt của bà ta, chui thẳng cái mũi của Ôn Ngọc.
"Ọe..." Ôn Ngọc sắc mặt trắng nhợt, đưa tay đã nghĩ che miệng.
Nhưng tay cô còn không có nâng lên tới, đã bị Dace một cái tát đánh trật.
Ôn Ngọc chỉ cảm thấy trong bụng một trận khó chịu, ánh mắt trừng lớn tới cực điểm..