"Trạm Dẫn Lan hôn mê?"
Tô Thi Thi tại bệnh viện kiểm tra xong xuôi mới biết được tin tức này.
Lúc này, bọn họ ngồi ở trong phòng khách quý của bệnh viện, Bùi Dịch đang cùng Tần Phong vừa chạy tới nói chuyện.
"Bởi vì cô ta rơi xuống biển thời điểm là bị trói chặt, nhân viên cứu hộ không có lập tức cứu được cô ta, uống nước. Cô ta giống như đối với tảo biển mẫn cảm, trên đường đưa đến bệnh viện lên cơn sốc." Tần Phong đem tình huống lúc trước đều đã nói một lần.
"Cô ta quả thật đối tảo biển mẫn cảm, nhưng không phải cực kỳ nghiêm trọng." Bùi Dịch ô nhu vuốt tóc Tô Thi Thi, "Không cần quá lo lắng, cô rơi ta vào nước không lâu, không có việc gì."
"Bùi Dịch, chẳng lẽ anh một chút cũng không lo lắng?" Tô Thi Thi bỗng nhiên kỳ quái nhìn ánh mắt Bùi Dịch, như là muốn nhìn xuyên vào linh hồn của anh một dạng.
Bùi Dịch mặt liền đen, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh: "Đi ngoan ngoãn ngồi yên đó cho anh. Trạm Dẫn Lan có bắc sĩ cứu giúp, anh lo lắng có thể thay đổi cái gì?"
Anh ngồi vào bên người Tô Thi Thi, đen mặt nói: "Anh hiện tại chỉ lo lắng cho Bảo Bảo của chúng ta. Tô Thi Thi em cũng thật khiến anh không bớt lo, em nói xem em mang thai tới nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi hả?"
Tô Thi Thi vừa nghe liền không vừa ý, thở hồng hộc nói: "Anh thực khôi hài, chẳng lẽ là bản thân em nguyện ý gặp chuyện không may à? Còn nữa, em xảy ra việc này đều là người nào trêu chọc? Nếu phải không anh nơi nơi trêu chọc phiền toái, em sẽ chịu những thứ tai bay vạ gió này?"
"Em đây là đang trách anh?" Bùi Dịch cũng không vui vẻ, hổ nghiêm mặt, thanh âm cũng không tự giác cao một chút. Nhưng suy nghĩ đến sẽ dọa đến con, lại nén giận nuốt xuống những lời còn lại muốn nói.
"Anh cũng dám to tiếng với em!" Tô Thi Thi nước mắt một phen liền xông ra.
"Không được khóc!" Bùi Dịch mặt trầm xuống, kìm nén một ngày một đêm tính tình cũng bạo phát ra.
Sinh tử kiếp nạn đã qua, lúc này an tĩnh lại dù sao cũng phải tìm cái con đường phát ra một phen cảm xúc bọn họ vì đối phương lo lắng.
Chẳng qua con đường phát tiết của Bùi tiên sinh Bùi phu nhân có phần đặc biệt.
Tô Thi Thi mang thai về sau tính tình quả thực là một chút liền bùng nổ, lúc này nhìn bộ dáng Bùi Dịch đen mặt, tức giận đến ngực đau rồi.
"Anh... Ra ngoài! Em không nghĩ muốn nhìn đến anh!" Tô Thi Thi giơ ngón tay chỉ cửa, còn kém đem Bùi Dịch đá đi ra ngoài.
Bùi Dịch đứng lên, nghiêng đầu sang chỗ khác, vẫn không nhúc nhích.
Anh lại không ngốc, anh mà ra ngoài, còn vào được sao? Chẳng những không vào được, sợ là nhà đều không thể đi trở về!
Tần Phong ở bên cạnh thấy trợn mắt há hốc mồm, đến bây giờ đều đã không rõ, bọn hắn hai người là như thế nào gây gổ.
"Thì ra các người cũng sẽ cãi nhau ha." Tần Phong xấu hổ nở nụ cười một tiếng.
Sau đó - -
Tươi cười của anh cứng lại rồi.
Nhưng muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi. Cặp vợ chồng cố tình gây sự chính đang lo có tức giận không chỗ tung ra này, lập tức đem đầu mâu nhắm ngay Tần Phong.
"Tần Phong, anh đến đây. Tôi nghe nói chuyện hôm nay vị tình địch biến thái kia cũng có một tay?" Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Tần Phong, "Tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, như thế nào cũng không thấy Ngọc đến? Anh nói như thế nào với cô ấy rồi hả?"
"Tần Phong, Thi Thi liền chỉ có một người bạn như thế. Cậu vậy mà còn không cho cô ấy đến, không thấy hơi quá đáng à?" Bùi Dịch cũng mặt trầm xuống, một bộ lên án công khai.
Tần Phong giựt giựt khóe miệng, dưới tình thế cấp bách, cũng không thể nào quản nhiều như vậy, thốt ra nói: "Ai nói Thi Thi chỉ có Quân nhi một người bạn? Sư huynh của em ấy cũng không phải người à? Cậu cũng một dạng, em ấy tổng cộng liền có hai người bạn như vậy, cậu vậy mà ngăn cản Tống Trọng Hạo không cho anh ta đến bệnh viện thăm em ấy!"
"Tần Phong!"
"Bùi! Dịch!"
Một câu trước là Bùi Dịch rống, một câu sau là Tô Thi Thi hô.
Tô Thi Thi tức giận đến nỗi đã không nghĩ muốn nói chuyện.
Bùi Dịch mặt thật sự đen, hung ác trừng mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong vô tội nóng nảy, vội vàng nói sang chuyện khác: "Hỗ Sĩ Minh cũng bị cứu lên đây. Rơi vào biển thời điểm bị cảnh sát kia dụng gậy điện đánh một cái, não đại nở hoa rồi. Các người nên cầu nguyện nhiều một chút để hắn về sau biến thành kẻ ngốc đi."
"Nghiêm trọng như thế?" Tô Thi Thi lúc này đã bị hấp dẫn lực chú ý.
Bên cạnh, Bùi tiên sinh mặt càng càng thêm đen rồi.
Tần Phong vội vàng theo Tô Thi Thi nói: "Đúng vậy, đánh được rất nghiêm trọng. Bất quá Hỗ Sĩ Minh bây giờ thật đúng là không có việc gì tự tìm việc. Hắn ở trên người Trạm Dẫn Lan buộc quả bom kia chỉ là giả, phỏng chừng chính là vì giúp các người dọa cô ta."
"Cứ như vậy, về sau Trạm Dẫn Lan phỏng chừng thật sự không dám lại quấn Bùi Dịch rồi." Tần Phong phân tích nói.
"Hắn đối với em thật đúng là để tâm." Bùi Dịch chua xót nói.
"Này, anh không phải đánh hắn một trận rồi sao, còn không có nguôi giận?" Tô Thi Thi vội vàng cầu hòa.
Lúc này Bùi tiên sinh cũng không thể trêu chọc!
Vừa nhắc tới chuyện này, Bùi Dịch mặt là càng ngày càng thêm đen rồi. Nhất là chỗ bị đả thương trên mặt, lúc này liền giống như tô thuốc màu một dạng.
Tô Thi Thi yên lặng ngậm miệng. Được rồi, cô vẫn lại là không nói lời nào có vẻ an toàn.
Bên kia, Tần Phong đã sớm lặng lẽ chạy mất.
May mà nửa giờ sau, Trạm Dẫn Lan liền tỉnh dậy, kiểm tra triệu chứng bệnh tật bình thường, đã không có nguy hiểm tánh mạng.
Hỗ Sĩ Minh cũng bị đưa đến cùng bệnh viện trị liệu. Tô Thi Thi đặc biệt chờ nữa giờ, xác định bọn họ hai người đều đã không có trở ngại gì mới quyết định rời đi.
Cửa phòng khách quý, Tô Thi Thi hỏi Bùi Dịch: "Anh thật sự không tới thăm cô ta?"
Bùi Dịch cười xoa xoa tóc của cô: "Cô ta hiện giờ nhất định sợ nhìn thấy chúng ta nhất. Hay là không đi dọa cô ta rồi."
Tuy cùng Trạm Dẫn Lan hữu duyên vô phận, nhưng dù sao đã từng là người ở trong lòng đối phương. Bùi Dịch đối với Trạm Dẫn Lan chút hiểu biết vẫn có.
Trạm Dẫn Lan lần này bị Hỗ Sĩ Minh là sợ như vậy, phỏng chừng thật sự không dám lại gặp bọn họ rồi.
Tô Thi Thi bĩu môi, cũng không nói gì thêm nữa, cùng anh cùng nhau hướng thang máy đi đến, tính toán rời khỏi nơi này.
Hai người bạo phát tính tình xong, lúc này đã sớm khôi phục như lúc ban đầu rồi. Giống như vừa rồi hai người ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai không là bọn họ một dạng.
Chỉ là vừa mới đi tới cửa, liền gặp được thư ký Vương chạy tới.
"Bùi tổng, phu nhân Dace đến đây. Hiện tại đang ở trong phòng bệnh của Trạm tiểu thư, bảo là muốn dẫn cô ta về Âu châu."
"Mang cô ta về Âu châu?" Tô Thi Thi nhíu mày, nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi Dịch sắc mặt đồng thời cũng có chút nghiêm trọng.
"Trước anh nói qua, lúc trước Dace sở dĩ thu dưỡng Trạm Dẫn Lan là vì Lan Viễn Tân nhờ cậy, đồng thời muốn lợi dụng quan hệ của Trạm Dẫn Lan với anh. Chuyện bây giờ phát triển đến nước này, Trạm Dẫn Lan đối với Dace đã không có bất luận cái giá trị lợi dụng gì, bà ta vì cái gì vẫn còn mang cô ta về Âu châu?" Tô Thi Thi chủ động hỏi.
Cô hỏi như vậy, cũng là cấp cho Bùi Dịch một lý do, để cho anh đi xem tình huống.
Bùi Dịch gật đầu, đối với thư ký Vương nói: "Cậu để cho Dương Dũng mang một chút người đến..."
Anh đối với thư ký Vương phân phó vài câu, vừa đem theo Tô Thi Thi hướng phòng bệnh Trạm Dẫn Lan đi đến.
Trước bọn họ đã được đến tin tức, Hội Đồng Quản Trị tập đoàn Phi Tầm đã làm ra quyết định thống nhất, huỷ bỏ toàn bộ chức vụ củaDace. Hiện giờ Dace trừ bỏ có được tòa lâu đài ở Âu châu cùng với sản nghiệp có trong tay ra, giá trị con người đã xuống dốc không phanh.
Lúc này, bà ta mang một người đối chính mình vô dụng Trạm Dẫn Lan về Âu châu, từ đầu không có bất luận cái lợi ích gì.
"Bà ta nghĩ muốn nhục nhã anh." Bùi Dịch trầm giọng nói.
Tới cùng, chính là anh làm liên lụy đến Trạm Dẫn Lan. Hiện giờ tình huống cùng lúc trước ở trên mõm đá đó khi đó bất đồng, Dace không phải Hỗ Sĩ Minh, bà ta hẳn không bận tâm Tô Thi Thi, bà ta sẽ làm cho Trạm Dẫn Lan sống không bằng chết.
Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi dự liệu không sai.
Dace hiện giờ đã như người rơi vào cơn điên loạn một dạng, mang theo một đội vệ sĩ liền dám chạy đến bệnh viện tới cướp người.