Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 574: Lâm trận phản chiến




Ngày hôm sau, Tần Phong sáng sớm liền đến nhà mới của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.

"Bùi Dịch, các người dự liệu không sai, Dace quả nhiên đến đây." Tần Phong rót cho chính mình chén nước, uống một ngụm, quay đầu nhìn Bùi Dịch ngồi ở trong phòng ăn dỗ Tô Thi Thi ăn bữa sáng nói, "Mà còn bà ta không phải một người tới."

"Người của Lan gia?" Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Tần Phong lông mày nhíu lại: "Cậu biết rồi hả?"

"Đoán." Bùi Dịch buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn chùi miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua trước mặt Tô Thi Thi đặt bữa sáng rực rỡ muôn màu, nói với cô, "Những thứ này đều phải ăn hết."

Tô Thi Thi còn đang suy nghĩ Dace làm sao có thể cùng người của Lan gia cùng nhau tới, ngẩng đầu thời điểm chỉ thấy Bùi tiên sinh đã thản nhiên đi tới.

"Cái gì chứ, em cũng không phải heo." Tô Thi Thi nhìn lượng thức ăn trước mắt đủ cho ba người ăn, cảm thấy được chính mình một ngày nào đó sẽ bị no chết.

Bên này, Tần Phong thấy Bùi Dịch đi qua, liền ăn ý hướng tới thư phòng đi đến.

Tô Thi Thi quay đầu nhìn bọn họ một cái, tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không có hỏi nhiều như vậy.

Không qua bao lâu, Dace cùng Lan Viễn Tân đã tới rồi.

May mà Bùi Dịch ngày hôm qua để cho quản gia đến đây, hiện giờ việc này đều đã có thể cho quản gia đi làm.

Quản gia mang theo Dace hai người trực tiếp đi thư phòng, không có cùng Tô Thi Thi tiếp xúc.

Trong thư phòng, đây là Dace lần thứ hai chính thức nhìn thấy Bùi Dịch. Trước một lần là ở trong Sunshine, bởi vì đột nhiên bị phun thành ướt sũng, bà ta không thể cùng Bùi Dịch trò chuyện.

Bây giờ, Dace rốt cục có cơ hội cùng anh hảo hảo đánh giá đọ sức.

"Phu nhân Dace, Lan tiên sinh." Bùi Dịch cùng Tần Phong nhìn thấy hai người tiến vào, đứng lên khách khí lên tiếng chào hỏi.

"Tiểu Dịch, Tiểu Phong, không cần khách khí như vậy." Lan Viễn Tân cười lên tiếng chào hỏi, phối hợp với cách ăn mặc giản dị như người nông dân chất phát, tạo cho người tiếp xúc hơn một tia cảm giác thân thiết.

Mà Dace ngược lại là phục trang đẹp đẽ, tao nhã cao quý, lễ phép hướng hai người gật gật đầu.

"Mời ngồi." Bùi Dịch làm cái tư thế mời. Vài giây sau, quản gia bưng trà tiến vào, lại ra ngoài.

Trong thư phòng, an tĩnh lại.

Bùi Dịch âm thầm quan sát một phen Lan Viễn Tân, thấy ông ta từ lúc ngồi xuống về sau liền tiện bưng trà lên uống, sắc mặt bình tĩnh, giống như là đến gặp lão hữu nói chuyện phiếm dùng trà một dạng.

Mà Dace nhưng lại có vẻ có chút nôn nóng, không hề giống trên mặt bà ta biểu hiện lạnh lùng bình tĩnh như vậy, làm như không sao cả.

Bùi Dịch cũng bưng trà lên thưởng thức, tùy ý tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng hớp uống.

Anh, từ trước đến nay am hiểu nhất chính là trầm mặc.

Mà Tần Phong hôm nay hoàn toàn coi chính mình là làm nền. Bùi Dịch không nói lời nào, anh đương nhiên càng sẽ không nói.

Sau cùng, vẫn lại là Dace thiếu kiên nhẫn, đặt tách trà xuống nói: "Bùi tiên sinh, Tần tiên sinh, hẳn đã biết chúng tôi vì sao mà đến đi?"

Bà ta dừng một chút, nhìn nói với Bùi Dịch: "Hiện tại Hồng gia Hồng Tinh Huy vô cớ chống đối tập đoàn Phi Tầm của tôi, tôi cũng không muốn đi quản cậu ra có phải đối với Phi Tầm có cái gì hiểu lầm hay không, tôi chỉ là muốn cho thấy thái độ của mình."

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, thôn Thành Trung tôi nhất định phải tham gia khai phá."

Bà ta nói xong nhìn thoáng qua Lan Viễn Tân, quay đầu nhìn Bùi Dịch nói: "Tôi cũng không phải người không phân rõ phải trái. Tôi tôn trọng văn hóa của các vị. Hiện tại các vị không tiếp thụ chúng tôi một cái công ty nước ngoài nhúng tay vào cái công trình này, tôi có thể nhượng bộ ở mức độ nào đó."

"Tôi có thể hợp tác với cậu. Cậu vẫn như cũ là tổng Thiết Kế Sư cùng với người phụ trách tổng công trình. Tôi chỉ có một yêu cầu, công ty Phi Tần làm chủ bên khống, tôi nghĩ muốn tham dự tất cả kiến thiết thôn Thành Trung."

Dace nói xong, tiện nhìn chằm chằm Bùi Dịch, chờ anh trả lời.

Bùi Dịch khớp xương tay rõ ràng cầm tách trà bạch ngọc, nghe vậy, vẫn như cũ bình tĩnh uống ngụm trà, tựa như không có nghe đến lời của bà ta một dạng.

Bên cạnh, Tần Phong nhẹ cười ra tiếng, nhịn không được nói: "Tôi cho rằng phu nhân Dace là tới cầu người hỗ trợ. Thì ra tôi hiểu lầm, người là đến đây tạo áp lực."

Anh nhìn thoáng qua Bùi Dịch, trong mắt ý cười càng sâu: "Bà khả năng không biết, Bùi Dịch người này, ghét nhất chính là bị uy hiếp!"

"Cậu..." Dace sắc mặt trầm xuống, chịu đựng tức giận nói, "Tôi không phải ý tứ này. Tôi đã cho thấy tôi có thể nhượng bộ."

"Phu nhân Dace, bà nhượng bộ không có bất luận cái ý nghĩa gì." Bùi Dịch bỗng nhiên nói, đem tách trà không nặng không nhẹ đặt ở trên khay trà.

Dace mặt triệt để trầm tiếp xuống, nhíu mày nói: "Các người đừng quá càn rỡ!"

"Chúng tôi càn rỡ sao có thể sánh bằng bà càn rỡ!" Tần Phong tiếp lời nói, "Bà rõ ràng đã cùng đường, lại vẫn làm như mình là chúa cứu tế cho giả giọng ban ân cho chúng tôi cơ hội. Chúng tôi thật sự rất sợ hãi nha!"

"Cậu..." Dace theo bản năng nhìn thoáng qua Lan Viễn Tân, muốn để cho ông ta giúp bản thân nói mấy câu.

Nhưng Lan Viễn Tân từ lúc vừa rồi tiến vào bắt đầu liền vẫn ngồi ở trên chỗ dùng trà, một chút ý tứ muốn nói đều không có.

Dace không khỏi chán nản. Nhưng nhớ tới trước Lan Viễn Tân khuyên nhủ, bà ta vẫn cứ đem tức giận đều đã nuốt xuống, thái độ mềm mỏng nói: "Tôi biết phương thức của tôi khả năng để cho các vị không quen, các vị đối với tôi có mâu thuẫn."

"Được rồi." Bà ta hít sâu một hơi, "Nếu như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể ra hạ sách này rồi."

Dace nhìn Bùi Dịch nói: "Cậu hẳn là đã biết được năm đó Trạm Dẫn Lan xảy ra tai nạn xe cộ, là mẹ cậu làm đi?"

Bùi Dịch mày hơi không thể nhận ra vừa nhíu, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra cái gì.

Dace cũng không nghĩ muốn lãng phí thời gian, nói thẳng: "Năm đó mẹ cậu nghĩ muốn diệt trừ Trạm Dẫn Lan, là Lan tiên sinh âm thầm cứu cô ta. Hơn nữa dẫn cô ta đến Âu châu xin nhờ tôi chiếu cố. Tôi thu nhận cô ta làm con gái nuôi, mấy năm nay vẫn tận tâm tận lực chiếu cố cô ta."

"Bà là muốn để cho tôi trả cho các người cái ân tình này?" Bùi Dịch chậm rãi nói, trên mặt biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt.

Dace nhìn thoáng qua Lan Viễn Tân, không nói gì.

Mà Lan Viễn Vân lúc Dace nói những thứ này thời điểm, đã buông tách trà xuống, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lên.

Lan Viễn Tân đối với Bùi Dịch nói: "Tiểu Dịch, năm đó chuyện của cha cậu là tôi sai. Tôi chỉ có một yêu cầu, buông tha Lan gia. Tôi..."

Ông ta thở dài: "Tôi sẽ đi cục cảnh sát tự thú."

"Lan Viễn Tân!" Dace sợ ngây người.

Đây là cái tình huống gì? Phía trước bọn họ từ đầu không phải nói như thế này!

"Dace, thực xin lỗi." Lan Viễn Tân đối với vị Lão Bằng Hữu này nói.

"Ông... Ông..." Dace một câu đều đã nói không nên lời, sắp tức điên rồi.

Trước đó bà ta rõ ràng là muốn để cho Lan Viễn Tân đến ép Bùi Dịch trả lại ân tình năm xưa đồng ý cùng bà ta hợp tác. Đúng là hiện tại người đàn ông này vậy mà yêu cầu Bùi Dịch buông tha Lan gia bọ họ!

"Bùi Dịch, nếu không có tôi, Trạm Dẫn Lan rất có khả năng sớm đã chết! Tuy cậu hiện tại đã không thích cô ta, nhưng năm đó cô ta xảy ra sự kiện kia nguyên nhân quả thật là vì cậu." Dace đứng lên nói.

"Cô ta lúc ấy lưng bỏng nghiêm trọng, là tôi mời bác sĩ tốt nhất giúp cô ta trị liệu. Cũng là tôi mấy năm nay để cho cô  ta sống cuộc sống như công chúa một dạng..."

"Cuộc sống như công chúa một dạng?" Bùi Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Dace có chút lãnh, "Công chúa tùy ý bà đánh chửi sao?"

"Cậu..." Dace nghẹn lời, bất chấp tất cả nói, "Mặc kệ như thế nào, tôi giúp cậu chăm sóc người yêu cậu như vậy. Cậu cho là tôi đê tiện cũng được, tôi tiểu nhân cũng được, tôi hiện tại bắt cậu trả ân tình này!"

"Rầm!" Đúng lúc này, cửa ầm một tiếng bị mở ra, Tô Thi Thi rốt cuộc nghe không nổi nữa, thở phì phì đi đến.

"Cô... Cô muốn làm gì?" Dace nhìn vị Bùi phu nhân này bụng dưới nổi lên, không biết như thế nào, thậm chí có chút sợ hãi.