Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 504: Mất hết lý trí




Bên trong xe đang bay nhanh trên đường, gió lạnh từ cửa sổ mở rộng vù vù tiến vào, lại so ra kém sự lạnh giá trong lòng Tô Thi Thi giờ phút này. 

Bùi Dịch nắm di động, nghe trong loa truyền tới giọng của  Đoàn Kế Hùng, sắc mặt băng lãnh.

"Điều thứ hai, các người không đáp ứng, đời này đều không cần gặp Đoàn Tĩnh Đồng nữa rồi!"

Đoàn Kế Hùng lạnh giọng nói: "Ta muốn cho các người đảm bảo cho ta lúc tuổi già được an nhàng hưởng phước, đảm bảo quyền lợi của ta. Nghe rõ ràng chưa?"

A...

Tô Thi Thi tâm thật lạnh thật lạnh.

Cô hôm nay xem như tận mắt biết được cái gì gọi là vô sỉ!

"Đoàn Kế Hùng, ông thật không phải là người!" Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi.

Cô vẫn còn đang chờ mong cái gì? Cô sớm liền biết ông ta là người như thế rồi!

Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, ánh mắt kiên định.

Bùi Dịch gật đầu, đối với Đoàn Kế Hùng nói: "Tôi đáp ứng, trong phạm vi năng lực của mình, tôi sẽ bảo vệ ông cùng Đoàn gia bình an."

"Cậu đây là cái ý tứ gì? Cậu làm sao có thể sẽ không có năng lực?" Đoàn Kế Hùng vừa nghe Bùi Dịch nói ra những lời chứa đầy hàm ý này, trong lòng mạnh trầm xuống, ngay cả giọng nói của ông ta nói ra cũng đều đã mang theo một tia run rẩy.

Tô Thi Thi trong lòng cũng cả kinh, nhưng lúc này không có thời gian đi quản những thứ này.

"Tôi muốn nói chuyện với Đồng Đồng." Cô hướng di động nói.

"Tô Thi Thi, cô tốt nhất nên cách con tôi xa một chút... Xú tiểu tử, con đứng qua một bên cho ta!"

Trong di động truyền đến một tiếng kêu đau đớn, như là người đụng vào thứ gì đó, lập tức truyền đến giọng Đoàn Tĩnh Đồng mang theo khóc nức nở.

"Chị dâu..."

"Đồng Đồng!" Tô Thi Thi vội vàng giành lấy di động. Một tiếng kêu hô này liền khiến lòng của cô đều phải nát.

Nhưng ngay sau đó, trong di động liền truyền đến tiếng đô đô, Đoàn Kế Hùng cúp điện thoại rồi.

Tô Thi Thi gấp đến đỏ mắt, hận không thể có phép thần thông lập tức tìm đến Đoàn Tĩnh Đồng.

Nhưng cô lườm mắt thấy đến Bùi Dịch căng thẳng quay mặt đi, đem tất cả lời muốn nói đều đã nuốt xuống.

Lúc này Bùi Dịch cũng như cô, gấp, cô không thể để cho Bùi Dịch phân tâm.

"Đồng Đồng nhất định sẽ không có việc gì. Hổ dữ không ăn thịt con, Đoàn Kế Hùng coi trọng Đồng Đồng như thế, hẳn không đối với nó làm ra chuyện xấu gì." Tô Thi Thi cầm tay Bùi Dịch, an ủi.

Nhưng những lời nói này, đến chính cô đều không thể tin tưởng được.

Hổ dữ không ăn thịt con? Đoàn Kế Hùng họ hàng cũng chẳng cần đến bọn họ đã sớm biết rõ.

"Đồ ngốc." Bùi Dịch vỗ về trên lưng Tô Thi Thi, thở dài, "Em không cần an ủi anh. Em cũng không cần sợ, Đoàn Kế Hùng coi Đồng Đồng là bùa hộ mệnh, không có việc gì."

"Uh"m." Tô Thi Thi gật đầu. Cô biết, lúc này bọn họ cũng không thể loạn.

Cô là thật coi Đoàn Tĩnh Đồng là như người thân của chính mình mà đối đãi, nhớ tới buổi sáng hôm nay cô đưa cậu nhóc lên xe khi đó, nước mắt của cô liền khống chế không nổi rồi.

"Bùi Dịch, Đồng Đồng còn nói bảo em sớm một chút đi đón nó. Em..." Tô Thi Thi nhào vào trong lòng Bùi Dịch, khổ sở muốn chết.

"Đừng sợ, nó sẽ không có việc gì." Bùi Dịch đau lòng vô cùng, đang nghĩ ngợi để cho chú Lý trước dừng lại một hồi để cho Tô Thi Thi đi xuống hít thở không khí, điện thoại lại vang lên.

"Là mẹ." Bùi Dịch nhìn đến màn hình biểu hiện, sắc mặt mạnh trầm xuống.

"Bà hẳn không phải đã biết rồi chứ?" Tô Thi Thi lập tức đứng thẳng, sắc mặt khẽ biến thành tái.

Bùi Dịch không nói chuyện, vừa nghe máy, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng khóc của Nhậm Tiếu Vi.

"Tiểu Dịch, em trai con bị bắt cóc rồi! Đoàn Kế Hùng tên súc sinh kia, ông ta sẽ giết Đồng Đồng! Con nhất định phải nhanh chóng tìm được Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi giống như điên rồi một dạng, vừa khóc lại kêu hô.

"Mẹ, lão già kia đã cùng con liên hệ qua. Đồng Đồng không có việc gì." Bùi Dịch khẩn trương an ủi, "Người đừng có gấp..."

"Mẹ làm sao có thể không nóng nảy! Đoàn Kế Hùng sẽ giết Đồng Đồng, con khẩn trương đi tìm đi!" Nhậm Tiếu Vi hô.

Vừa rồi có người đặc biệt gửi tin tức nói cho bà biết Đoàn Tĩnh Đồng bị Đoàn Kế Hùng bắt đi rồi, bà lúc ấy liền luống cuống. Bà không biết Đoàn Kế Hùng có phải đã biết thân thế của con trai rồi hay không, bà không dám đánh cược lớn như vậy.

"Mẹ, Đồng Đồng là con trai của lão già kia, ông ta hẳn không đối với nó làm ra chuyện gì." Bùi Dịch dằn lại tính tình an ủi.

"Con không rõ..." Nhậm Tiếu Vi không dám để cho Bùi Dịch biết chân tướng, nghĩ nghĩ, nói, "Mẹ hiện tại đang ở trong nhà các con, con khẩn trương trở về."

Nhậm Tiếu Vi nói xong liền cúp điện thoại.

Tô Thi Thi nhìn màn hình di động biểu hiện bốn chữ "Trò chuyện kết thúc", đôi mi thanh tú nhíu lại.

Cô thật sự có chút oán hận người mẹ chồng này, đều đã lúc nào rồi, lại còn nháo loạn!

"Em về nhà, anh đi trước tìm Đồng Đồng." Tô Thi Thi đối với Bùi Dịch nói.

"Anh và em cùng nhau trở về." Bùi Dịch sắc mặt nghiêm trọng, lúc này sao lại có thể yên tâm để  cho Tô Thi Thi một mình đi đối mặt mẹ anh.

"Cái này... Được rồi." Tô Thi Thi không dám lãng phí thời gian, không cùng Bùi Dịch tranh chấp.

Hai người lấy tốc độ nhanh nhất chạy về." Thi Dịch". Đồng thời, người của Tần Phong toàn bộ cũng tung ra đi tìm tung tích của Đoàn Kế Hùng.

Khi sắp trở lại "Thi Dịch" thời điểm, Tần Phong bên kia liền truyền đến tin tức.

"Đoàn Kế Hùng trước đem Đồng Đồng giấu ở Đoàn thị, hiện tại đã dời đi rồi. Định vị không được, khả năng tạm thời không cách nào tìm được." Bùi Dịch xem xong tin tức, đối với Tô Thi Thi nói.

"Thực giảo hoạt." Tô Thi Thi vặn mi.

Đoàn Kế Hùng vừa thấy liền biết là có chuẩn bị từ trước, bọn họ muốn tìm đến phỏng chừng lại vẫn thật không dễ dàng.

Đúng lúc này, xe chạy vào sân.

Tô Thi Thi thật xa liền nhìn đến Nhậm Tiếu Vi chờ ở cửa, bọn họ liền xuống xe, Nhậm Tiếu Vi liền hướng tới cô đi tới.

"Bốp!" Một cái bàn tay, dùng hết sức lực.

Tô Thi Thi bị đánh nghiêng đầu, lờ mờ rồi.

"Mẹ!" Bùi Dịch mới vừa xuống xe liền thấy như vậy một màn, ánh mắt tức giận, lập tức hướng tới các cô bên này đi tới.

"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi vội vàng kéo Bùi Dịch, ngẩng đầu không thể tin được nhìn Nhậm Tiếu Vi, "Mẹ, con thể hiểu tâm trạng của mẹ giờ phút này, nhưng người có phải phát tiết sai đối tượng rồi hay không?"

"Tôi muốn phát tiết chính là cô! Cô là như thế nào chăm sóc Đồng Đồng? Lúc trước nếu không phải cô xúi giục Đồng Đồng, nó làm sao có thể đi đến học ở cái loại trường học bình thường này? Nó nên là học ở trường học quý tộc mới an toàn, như vậy nó liền không dễ dàng bị người khác mang đi!" Nhậm Tiếu Vi đỏ mắt, tức giận mắng.

"Mẹ, Đoàn Kế Hùng muốn đưa nó  đi, học cái trường học gì đều là cùng một cái kết quả." Bùi Dịch mặt trầm xuống, gắt gao chịu đựng mới không có gây ra chuyện gì quá đáng.

"Con đến bây giờ còn giúp cô ta! Nó chính là em ruột của con!" Nhậm Tiếu Vi nhìn Bùi Dịch liền khóc, thương tâm vô cùng.

"Bùi Dịch, em không sao." Tô Thi Thi khẩn trương giữ chặt Bùi Dịch, không lại để cho anh nói chuyện.

Cô có thể làm sao? Cô nếu cùng bà náo loạn, người khó xử nhất vẫn lại là Bùi Dịch. Cô sao có thể để anh lâm vào tình cảnh như vậy được.

Nơi xa, nhìn đến vừa rồi một màn kia Phương Ngọc Hoa cùng Tiểu Ưu vội vã hừng hực đã đi tới.

"Bà nội..." Tô Thi Thi nhìn đến bà nội của mình, trong lòng ủy khuất khống chế không nổi.

"Thi Thi." Phương Ngọc Hoa nhìn đến cháu gái mình hốc mắt hồng hồng, đau lòng không thôi.

Bà đứng ở trước mặt Nhậm Tiếu Vi, nhìn người phụ nữ  kia một cái, rồi sau đó giơ tay lên, hướng tới mặt Nhậm Tiếu Vi liền hung hăng đánh xuống.

"Bốp" một tiếng, so với vừa rồi Nhậm Tiếu Vi đánh Tô Thi Thi một tiếng vẫn còn vang dội.

"Ai cho phép cô đánh cháu gái ta? Ta thân là bà nó còn chưa có chết, khi nào thì đến lượt cô dạy cháu gái ta rồi hả?" Phương Ngọc Hoa mặt trầm xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhậm Tiếu Vi, tức giận đến thở nặng khí.

Thực làm giống như Thi Thi nhà bà  không có người nhà vậy! Cái người phụ nữ thích cố tình gây sự này, bà đã sớm nhìn không thuận mắt rồi!