Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 500: Nằm úp sấp cho chị dâu em đánh




"Anh... Chị dâu cứu mạng! Em không dám nữa rồi! A, không cần đánh đòn, đau!" Đoàn Tĩnh Đồng chạy tán loạn khắp phòng, quỷ khóc sói gào, muốn có bao nhiêu thương cảm liền có bấy nhiêu thương cảm.

Tô Thi Thi ngơ ngác nhìn, nửa ngày, chung quanh chuyển động - - tìm tên oắt con kia!

"Tên nhóc thối tha, em cũng dám gạt chị!" Tô Thi Thi tức giận đến mặt đều đã đỏ.

Cô  vừa rồi vậy mà ôm thằng nhóc này khóc đến thương tâm như thế! Cậu thực ra là giả vờ!

Tức chết cô rồi!

"Đoàn Tĩnh Đồng, em còn dám chạy thử xem! Nằm úp sấp ở trên ghế sofa, cho chị dâu em đánh!" Bùi Dịch phát hỏa.

"Em không dám rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng khóc đến cùng giết heo một dạng, đem Phương Ngọc Hoa đều đã kinh động rồi.

"Xong rồi..." Tô Thi Thi thấy thế liền muốn chạy.

"Đứng lại!" Phương Ngọc Hoa hét ngăn cô lại, thở phì phì nói, "Con làm sao có thể đánh một đứa bé! Có chuyện không thể hảo hảo nói sao? Con từ nhỏ đến lớn, bà nội từng đánh qua con sao?"

"Bà nội, con..." Tô Thi Thi ủy khuất vô cùng.

Cô đâu nào đánh nó rồi hả? Cô từ đầu bắt không được nó mà!

"Đoàn Tĩnh Đồng!" Bùi Dịch trầm giọng vừa quát.

Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức khẽ run rẩy, cũng không dám hướng trong lòng Phương Ngọc Hoa trốn tránh, sợ tới mức đứng ở cạnh ghế sofa không dám động.

Lúc này, quản gia cầm ván giặt tiến vào, yên lặng đi đến bên cạnh Đoàn Tĩnh Đồng, đưa cho cậu.

"Bác Quản gia..." Đoàn Tĩnh Đồng khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn lại là ngoan ngoãn tiếp nhận để ở trên mặt đất, thành thành thật thật quỳ đi lên.

"Các con thật là!" Phương Ngọc Hoa đau lòng cực kỳ, nhưng nhìn đến cháu gái ánh mắt hồng hồng, lại nhìn đến cháu rể mặt mày tối đen, biết Đoàn Tĩnh Đồng lại gặp rắc rối, cũng không thể luôn cưng chiều cậu.

"Nhưng... Cũng không thể được ít chút thời gian?" Đoàn Tĩnh Đồng yếu kém yếu kém hỏi han, hốc mắt hồng hồng, không biết là sợ tới mức muốn khóc hay vẫn lại là đầu gối đau.

"Quỳ nửa giờ!" Bùi Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, lôi kéo Tô Thi Thi đi tới.

Tô Thi Thi lúc đi lại vẫn thút tha thút thít, vừa rồi khóc đến quá khó chịu, tạm thời dừng lại không được.

Đến chỗ trong thư phòng, Bùi Dịch bỗng nhiên thật sự nhìn Tô Thi Thi.

"Vợ yêu à, em gần đây cảm xúc lên xuống có phải có phần lớn quá rồi hay không?" Bùi Dịch nghiêm túc hỏi han.

"Anh..." Tô Thi Thi xoa xoa nước mắt, giận.

Bùi Dịch nghĩ đến lúc trước trong lúc vô ý nghe lén được cuộc đối thoại của bà nội cùng Tiểu Ưu, có vẻ đăm chiêu nói: "Anh ngày mai đưa em đi bệnh viện kiểm tra thân thể một phen."

"Đi bệnh viện làm cái gì? Em lại không có không thoải mái." Tô Thi Thi nhíu mày.

Không phải là gần đây tính tình chỉ hơi lớn chút, dễ dàng khóc chút thôi, có cần làm lớn chuyện như vậy không?

"Không có việc gì, anh năm nay kiểm tra sức khoẻ còn không có làm, em vừa lúc theo anh cùng đi." Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi cảm xúc lại kích động lên, vội vàng chữa lại.

Tô Thi Thi cảm thấy được hơi chút không hiểu nổi, trong lòng lại vẫn quan tâm chuyện Đoàn Tĩnh Đồng, cũng không tiếp tục vướng mắc vấn đề này, hỏi: "Anh làm sao có thể trực tiếp nói cho Đồng Đồng? Vạn nhất nó không tiếp thu được thì làm sao bây giờ?"

Bùi Dịch biểu tình bỗng nhiên cực kỳ cổ quái, xoa mi tâm nói: "Em cảm thấy được một đứa bé biết ba mẹ mình sắp ly hôn, phản ứng đầu tiên chính là hướng anh muốn xe việt dã làm quà an ủi, sẽ không tiếp thu được?"

Ách...

Tô Thi Thi xem như cạn lời rồi.

Nhưng cô lại vẫn là có chút lo lắng: "Đồng Đồng tính tình với anh không sai biệt lắm, có việc cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Vừa rồi lúc nó nói chuyện với em, thật sự cực kỳ thương tâm, bằng không em cũng sẽ không... Bùi Dịch, chuyện này chúng ta qua loa không được, dù sao thằng bé cũng mới mười một tuổi."

Bùi Dịch có chút đau đầu: "Em xem rồi làm đi, phương diện này anh không quá am hiểu."

"Anh quả thật không am hiểu cách dạy trẻ con. Tình thương của anh đều đã dùng hết trong việc theo đuổi con gái rồi." Tô Thi Thi chua chua nói.

Bùi Dịch sửng sốt, rồi sau đó ánh mắt nhìn Tô Thi Thi sâu thẳm lại: "Em là đang khen ngợi anh hầu hạ em rất tốt sao?"

"Đệ*h!"

Tô Thi Thi á khẩu không trả lời được.

Cô không nói còn không được thôi!

Bên kia, Đoàn Kế Hùng nhận được tin tức, tức giận đến nổi trận lôi đình.

Nhậm Tiếu Vi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, già vờ trấn định nói: "Tôi thật không biết ông tới cùng suy nghĩ cái gì, tôi làm sao có thể sẽ mang Đồng Đồng đi! Ông suy nghĩ như vậy, nếu để cho Đồng Đồng biết thì sao làm?"

"Hừ!" Đoàn Kế Hùng không muốn nhiều lời, kêu lái xe đi ra ngoài.

Mặc kệ có chuyện này hay không, ông ta hiện tại đều sẽ không cho phép con mình tiếp tục ở lại chỗ Bùi Dịch nơi đó.

Chỉ là chuyện này vẫn còn bàn bạc kỹ hơn.

"Đi tới vừa lúc." Nhậm Tiếu Vi thấy Đoàn Kế Hùng ra ngoài, trong lòng vui vẻ, gọi Hồng Cầm tới phân phó nói, "Ta buổi tối muốn đi thăm Đồng Đồng, lão gia trở về bà nói cho ông ta một tiếng."

"Phu nhân, để tôi đi cùng người." Hồng Cầm nói.

"Cũng được..." Nhậm Tiếu Vi do dự một chút, lại nói thêm, "Đồng Đồng giống như không quá thích nhìn đến bà, vẫn lại là bản thân ta đi thôi."

"Vậy được rồi." Hồng Cầm cũng không nói thêm cái gì, nghĩ đi chuẩn bị xe cho Nhậm Tiếu Vi.

Nhậm Tiếu Vi lại nói: "Thời gian còn sớm, ta tự qua đó là được. Bùi Dịch sẽ tới đón ta."

Nhậm Tiếu Vi không có nói sai, Bùi Dịch quả thật phái xe đến đón bà.

Bất quá không phải đi "Thi Dịch" gặp Đoàn Tĩnh Đồng, mà là đi câu lạc bộ "Ám Nhữ".

Nhậm Tiếu Vi đương nhiên không dám để cho Hồng Cầm cùng với người của Đoàn gia biết, bà là vụng trộm đi.

"Bùi tổng các người đều đã an bài xong chưa?" Xe sau khi chạy vào trong garage tầng ngầm của Ám Nhữ, Nhậm Tiếu Vi vẫn lại là lo lắng hỏi chú Lý lái xe.

"Bùi tổng đều đã an bài ổn thỏa rồi. Hỗ tiên sinh đã ở trong phòng đợi người." Chú Lý nói.

"Uh"m." Nhậm Tiếu Vi mãn ý gật gật đầu, xuống xe thời điểm, trong lòng có chút nhảy nhót.

Bà cho rằng Bùi Dịch muốn qua vài hôm mới có thể thu phục Hỗ Khải Văn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thành công rồi!

Bà nào biết đâu rằng, Bùi Dịch nghe nói Đoàn Kế Hùng muốn dẫn Đồng Đồng đi, liền đoán được có chuyện gì đã xảy ra. Bùi Dịch sợ mẹ của mình làm ra cái chuyện gì quá kích, chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho Hỗ Khải Văn cùng bà gặp mặt một lần.

Buổi tối tám giờ hơn, đúng là thời gian hoạt động sôi nổi nhất của "Ám Nhữ".

Bùi Dịch đã sớm an bài người tiếp ứng Nhậm Tiếu Vi, bọn họ là đặc biệt đi bằng con đường bí mật tiến vào cậu lạc bộ.

"Phu nhân, đây là Bùi tổng chuẩn bị phòng bao riêng cho người, mời." Người phục vụ cung kính khom người, làm một cái tư thế mời.

Nhậm Tiếu Vi gật đầu, đưa cho cô ta một chút tiền boa, đẩy cửa ra tiến vào.

Trong phòng bao cực kỳ u ám, thoạt nhiên đi vào, cái gì đều đã thấy không rõ lắm. Nhưng người ở bên trong có thể thấy rõ người đi vào.

"Sao lại là bà?" Hỗ Khải Văn cả kinh kêu lên, đứng lên muốn đi, "Tôi sớm liền biết, Trạm Dẫn Lan trước kia là bạn gái của con trai bà, khẳng định là giúp bà! Cũng dám gạt tôi!"

"Trạm Dẫn Lan cũng giúp rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi nhất thời hiểu rõ ra, phỏng chừng là Bùi Dịch tìm Trạm Dẫn Lan hỗ trợ.

Bà mới mặc kệ bọn họ là như thế nào hẹn được Hỗ Khải Văn đến đây, bây giờ bà tuyệt đối hẳn không lại để cho ông ta trốn.

"Hỗ Khải Văn, ông đến cùng phải đàn ông hay không! Bây giờ ông còn dám chạy, đừng trách tôi làm ra cái gì để Hỗ gia các người mất hết thể diện!" Nhậm Tiếu Vi chắn ở trước mặt Hỗ Khải Văn, lạnh giọng nói.

"Bà đừng làm càng! Cha tôi sẽ giết chúng ta!" Hỗ Khải Văn sắc mặt tái mét, nhất thời không dám đi tới, mặt tái xám, "Bà tới cùng muốn như thế nào?"

"Trước tiên chính là nói, tôi hẳn không cùng bà bỏ trốn!"