Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 477: Tôi muốn ông ta cưới tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cho cậu đến đây để cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ?" Vẫn lại là Nhậm Tiếu Vi phá trầm mặc trước, cực kỳ khẳng định nói.

Hỗ Quân Nhạc nhíu mày, trong lòng càng thêm không nắm chắc.

Nếu Nhậm Tiếu Vi biểu hiện có một chút ngoài ý muốn, hoặc là cái cảm xúc gì khác, hắn trái lại biết làm sao ứng đối. Nhưng mà đối phương định liệu trước, hoàn toàn biết rõ hắn là tới làm gì, mà hắn lại thật không biết nên như thế nào trả lời.

"Cậu không cần trả lời, cậu chỉ đi về nói cho ông ta ba chữ: Không đời nào!"

Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói, một chút cảm xúc dao động đều không có.

Hỗ Quân Nhạc không thấy được, cánh tay đang giấu dưới chăn của bà đang xiết chặt thành quả đấm, thậm chí đang run nhè nhẹ.

Bà rất tức giận, cực kỳ phẫn nộ, cũng cực kỳ thương tâm. Tuy bà nói đều là câu khẳng định, nhưng mà trong lòng vẫn lại là có tia chờ mong.

Bà ảo tưởng Hỗ Khải Văn có thể niệm một chút tình cũ, đừng làm việc tuyệt tình như thế, nhưng hiển nhiên bà suy nghĩ nhiều.

Hỗ Khải Văn vẫn như cũ giống như năm đó một dạng!

Buồn cười bà vậy mà lặp đi lặp lại nhiều lần đem hi vọng ký thác vào người đàn ông như vậy, nhưng cho tới bây giờ bà cũng sớm đã không có lựa chọn. Cho nên, muốn bà lùi bước, từ đầu không có khả năng!

"Người cứ nói điều kiện đi, tôi sẽ chuyển lời cho." Hỗ Quân Nhạc sau cùng chỉ có thể nói như vậy.

Nếu không phải Hỗ Khải Văn trước đó đem chuyện này nói bao nhiêu thảm thiết, cầu hắn nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt, Hỗ Quân Nhạc đau đầu không thôi.

"Điều kiện? Chẳng lẽ ông ta không biết?" Nhậm Tiếu Vi nói xong nở nụ cười, châm chọc nói, "Tôi lập tức sẽ cùng Đoàn Kế Hùng ly hôn, tôi muốn Hỗ Khải Văn cưới tôi."

Hỗ Quân Nhạc há hốc miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời, trong lòng lại đang chửi cha mắng mẹ.

Người phụ nữ điên này thật đúng là dám nói!

"Đoàn phu nhân, theo lý mà nói người cùng cha tôi đã là quá khứ, giữa hai người đã không còn chuyện gì cần nói thêm nữa rồi. Nếu cha tôi đã không muốn tới gặp bà, như thế cũng chỉ có kẻ thân làm con như tôi phải giúp ông ấy làm thay rồi. Nếu, ông ấy thật sự nguyện ý cưới bà, như thế các người đã sớm từ mười mấy năm trước kết hôn rồi, bà cũng không cần..." Hỗ Quân Nhạc cũng không nói gì nữa, nhưng mà ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.

Nếu khi xưa Hỗ Khải Văn nguyện ý cưới Nhậm Tiếu Vi, như thế bà về sau từ đầu liền không cần gả cho Đoàn Kế Hùng. Lúc ấy người khác có lẽ không dám đắc tội Đoàn gia, nhưng Hỗ gia chưa bao giờ sợ Đoàn gia.

"Con người rồi sẽ thay đổi, hiện tại đã không phải như trước." Nhậm Tiếu Vi trong lòng tức giận, nhưng trên mặt lại chưa biểu lộ ra một chút, chỉ có cánh tay dưới chăn vẫn đang xiết chặt thành quả đấm tiết lộ bà lúc này trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

Hỗ Khải Văn không muốn cưới bà, đây là sỉ nhục lớn nhất đời này của bà, cũng là vết sẹo lớn nhất, mỗi nghĩ tới sẽ để cho bà thống khổ.

Nhưng mà bây giờ, bà tuyệt đối hẳn không để cho Hỗ Khải Văn cứ như vậy trốn tránh trách nhiệm!

"Đoàn phu nhân, cứ tiếp tục dây dưa như vậy, đối với hai bên đều không có lợi, người hà tất phải cưỡng cầu?" Hỗ Quân Nhạc bất đắc dĩ nói.

"Tôi chỉ biết là Hỗ gia các người không muốn đem chuyện này làm lớn chuyện, nếu Hỗ Khải Văn cho cậu đến đây, nói như vậy ông ấy đã biết đến chuyện kia..."

Bên ngoài phòng bệnh, Đoàn Ngọc Lộ kinh ngạc bụm miệng, trong mắt đều là hưng phấn.

Cô ta mới vừa từ bên ngoài trở về, nào biết đâu rằng sẽ nghe được tin tức động trời như thế.

Lúc này Hỗ Quân Nhạc không biết nói cái gì, sau đó Nhậm Tiếu Vi thái độ đột nhiên trở nên kịch liệt, lớn tiếng mắng: "Cút."

Đoàn Ngọc Lộ nghe được có tiếng bước chân truyền đến, khẩn trương chạy đến phòng bên cạnh trốn, cửa mở ra, quả nhiên là Hỗ Quân Nhạc.

"Hỗ tiên sinh." Đoàn Ngọc Lộ ngay lúc Hỗ Quân Nhạc muốn ra ngoài liền đuổi theo, vẻ mặt cười nịnh nhìn hắn.

Thình lình có tiếng gọi làm Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, quay đầu kinh ngạc nhìn trước mắt xuất hiện cái này... Một bé gái?

Nếu như có thể trở thành bé gái mà nói...

Đoàn Ngọc Lộ bị mất hai cái răng cửa, trên mặt bởi vì lúc trước ở trong núi chịu nhiều hành hạ mà tiều tụy không chịu nổi, đến lúc này còn không có khôi phục lại, nhìn giống như là người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi một dạng.

"Tôi nghe được lời các người vừa rồi nói rồi." Đoàn Ngọc Lộ cũng không quản ánh mắt của hắn, đi lên phía trước cười như không cười nhìn hắn.

Hỗ Quân Nhạc sắc mặt mạnh trầm xuống, nhíu mày nói: "Cô muốn thế nào?"

"Tôi nghĩ muốn..." Đoàn Ngọc Lộ hướng tới hắn đi qua, ánh mắt nóng bỏng.

Cô ta muốn như thế nào? Cô ta nghĩ muốn rất nhiều rất nhiều chuyện, cô ta có rất nhiều yêu cầu, quá nhiều quá nhiều chuyện phải làm.

Cơ hội tốt như vậy, cô ta làm sao có thể buông tha!

Ngày hôm sau, Tô Thi Thi nhận được một cái tin tức động trời.

"Đoàn Ngọc Lộ đi Hỗ gia?"

Tô Thi Thi không thể tin nhìn Ôn Ngọc đang cùng cô Bát Quái, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không.

Ôn Ngọc gật đầu, đặc biệt thật sự nói: "Là thật đó, Hỗ Quân Nhạc tự mình đón cô ta đi."

"Hỗ Quân Nhạc?" Tô Thi Thi cảm thấy được chuyện này càng ngày càng kỳ quái, Hỗ Quân Nhạc làm sao có thể sẽ đem Đoàn Ngọc Lộ đón đến nhà mình ở?

Cái tên trẻ con kia tuy làm việc không đáng tin, nhưng mà không phải người không có đầu óc như thế chứ?

Đợi sau khi Ôn Ngọc ra ngoài, cô liền trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Dịch.

"Uh"m, nguyên nhân cụ thể còn không biết, nhưng Hỗ gia phỏng chừng là có chuyện bị Đoàn Ngọc Lộ nắm cán chuôi rồi."

Bùi Dịch đem chuyện Hỗ Quân Nhạc đến tìm mẹ anh nói với cô, cũng không có giấu diếm Tô Thi Thi.

Anh nói đích thị Hỗ gia, mà không phải nói Hỗ Quân Nhạc có chuyện bị Đoàn Ngọc Lộ nắm được. Tô Thi Thi lòng càng ngày càng trầm, lo lắng hỏi han: "Có phải cùng mẹ có quan hệ hay không?"

"Có thể." Bùi Dịch nói, "Chuyện này liên lụy đến chuyện riêng tư của mẹ, anh cũng không tiện gây ra chuyện gì quá lớn. Hỗ Quân Nhạc lúc trước hẳn là muốn đi tìm em, về sau bị Dương Dũng chặn lại. Nếu lần sau hắn lại đi tìm em..."

"Nếu hắn lại tới tìm em, em nhất định đem mọi chuyện từ trong miệng hắn moi ra hết." Tô Thi Thi hung hăng nói.

Loại cảm giác mà những người khác đều biết, mà bọn họ một chút cũng không biết thật quá tệ rồi.

"Đoàn Ngọc Lộ từ khi trong núi chạy ra được đến giờ, tính cách thay đổi lớn, hiện tại so với trước kia muốn khó chơi rất nhiều, em phải cẩn thận." Bùi Dịch lo lắng dặn dò một câu.

Tô Thi Thi gật đầu.

Lúc trước Bùi Dịch đã đem chuyện Đoàn Ngọc Lộ điều tra rõ ràng, lúc trước Đoàn Ngọc Lộ cùng mẹ con Hà gia còn có cháu trai của Đoàn Hòa Dự cùng bị đưa vào núi sâu, Phú Tuyết Trân cùng cháu Đoàn Hòa Dự bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng nặng, sớm đã qua đời vào hai tháng trước.

Đoàn Ngọc Lộ nghe nói cũng trải qua rất nhiều khổ sở, nhưng có thể dựng thành một vở hài kịch. Nghe nói, cô ta đem toàn bộ đàn ông trong thôn đều câu dẫn, đem thôn xóm kia khiến cho long trời lở đất, thiếu chút nữa bị người ta dìm lồng heo.

Về sau là cùng Hà Chí Tường hợp tác, chẳng qua sau cùng cô ta lật lộng đổ mọi chuyện lên đầu Hà Chí Tường, chính mình trốn thoát.

Còn về vị chồng trước này của Tô Thi Thi, nghe nói hiện tại thành chồng của bà chủ mỏ than trong thôn, phỏng chừng đời này đều khó có khả năng trốn tới rồi.

Tô Thi Thi lúc ấy nghe được chuyện này cũng thổn thức không thôi. Bùi Dịch nói không sai, hiện tại Đoàn Ngọc Lộ đã không phải người lúc trước bọn họ biết rõ cái người phụ nữ không đầu óc kia nữa rồi.

Bây giờ cô ta tìm tới Hỗ gia tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nhưng mà đối với chuyện này, Hỗ gia cùng Đoàn gia lại biểu hiện được dị thường an tĩnh. Nhất là Nhậm Tiếu Vi, rất không dễ dàng đem ôn thần này đuổi đi cho khuất mắt, cầu còn không được.

Phỏng chừng người buồn bực nhất phải kể tới Đoàn Ngọc Tường. Ngày đó cô ta chẳng qua là phải đi làm, để cho Đoàn Ngọc Lộ đến canh chừng người, kết quả Đoàn Ngọc Lộ lại thông đồng với Hỗ Quân Nhạc, cô ta không cam lòng cực kỳ.

Lại qua vài ngày, Nhậm Tiếu Vi xuất viện, không có tìm còn trai mình tới đón, vậy mà tìm tới Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi sau khi cúp điện thoại, một bên xuống lầu, một bên do dự có nên nói cho Bùi Dịch biết hay không, nào biết ngẩng đầu liền nhìn đến Bùi tiên sinh đang đứng dưới lầu toàn thân bao phủ bởi ánh nắng mặt trời, đang lẳng lặng nhìn cô.

Tô Thi Thi tim đập điên cuồng, cẩn thận nhìn anh, hỏi: "Anh... Hẳn không lại nghe lén điện thoại của em chứ?"

"Uh"m." Bùi tiên sinh rộng rãi thừa nhận.

Tô Thi Thi:...

Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch hỏi: "Vậy chuyện này anh có ý kiến gì?"

Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi, khóe miệng lại đột nhiên chậm rãi cong lên, Tô Thi Thi sinh lòng cảnh giác, quay đầu liền muốn chạy.

Đúng là lúc ấy đã muộn.

Mừng 20/10 đăng 1 chương câu dẫn đó mà 😂😂😂😂😂😂😂😂

Mọi người ăn lễ vui vẻ nhé!!!!

😘😘😘😘😘😘😘😘😘