Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 466: Anh trở lại




Thế giới an tĩnh.

Trong phòng bệnh, lặng im hai giây, lập tức bộc phát ra tiếng gầm lên giận dữ.

"Em... Ra ngoài cho tôi đi! Đi! Tôi không nghĩ muốn nhìn thấy em!" Hỗ Sĩ Minh vươn chăn che đến chỗ trên đầu mình.

Tô Thi Thi đâu nào sẽ dừng lại, mang theo túi xách, dẫm xuống tế cao gót, rất nhanh đi ra cửa.

Lúc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô bỗng nhiên quay đầu vọng hướng giường bệnh, cảm xúc đã khôi phục lại bình tĩnh: "Lại vẫn còn một việc."

"Về sau muốn giả làm mặt trắng xanh, tô chút kem nền sẽ so với thoa phấn tốt hơn."

"Mặt khác, lần sau nhớ rõ môi không cần dậm phấn, ăn vào trong miệng đối bệnh nhân không tốt."

"Tô Thi Thi, em lập tức đi cho tôi!" Hỗ Sĩ Minh đang ở dưới chăn mền gầm thét.

Tô Thi Thi đẩy cửa ra, quay đầu bước đi.

Sảng khoái tinh thần.

Cô còn đang suy nghĩ muốn như thế nào giải quyết chuyện này, kết quả liền là đơn giản như vậy. Nhịn không được, liền khai xé.

Trong lòng còn có chút băn khoăn, đã sớm theo yêu cầu quá đáng của Hỗ Sĩ Minh tan thành mây khói.

Cô ra ngoài thời điểm, hai vị điều dưỡng vẫn canh chừng ở bên ngoài trong phòng khách, chỉ là hai vị mỹ nữ kia không có hướng tới trong phòng bệnh nhìn xem, mà là giương mắt nhìn một chỗ hai mắt phóng quang.

Tô Thi Thi trong lòng vừa động, theo ánh mắt bọn họ trông đi qua.

Tại cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào đây, ấm áp rơi vào trên thân anh, phát ra một tầng vầng sáng.

Tô Thi Thi trong lòng, giống như bị mật đường đánh trúng, trong phút chốc ngọt đến ưu thương.

Lớn lên sao đẹp trai như vậy, thật sự là sầu chết người. Thấy mệt nha!

"Tô tiểu thư." Hai vị điều dưỡng kia nhìn đến Tô Thi Thi, lập tức thu hồi si mê trên mặt hướng cô lên tiếng chào hỏi.

Tô Thi Thi gật gật đầu, hướng tới Bùi Dịch đi qua.

Bùi Dịch đã xoay người hướng cô đi tới, mắt nhìn phương hướng phòng bệnh, nói: "Em đi trước ở bên ngoài chờ anh."

Tô Thi Thi sửng sốt, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Vừa rồi bên trong bọn họ tiếng nói chuyện ầm ĩ như vậy anh có nghe được hay không?

Đang nghĩ ngợi, bên trong bỗng nhiên truyền đến ầm một tiếng, như là cái ly rớt xuống đất rồi.

Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, khẩn trương nói câu "Em đi bên ngoài chờ anh" bỏ chạy rồi.

"Vì cái gì VIP phòng cách âm tệ như thế!" Tô Thi Thi phát điên rồi.

Bùi Dịch tới cùng đến đây lúc nào, lúc nãy Hỗ Sĩ Minh nói những lời đó anh tới cùng có nghe được hay không?

Nhưng Bùi Dịch sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra bất luận cái gì không thích hợp.

Hai vị điều dưỡng kia thấy Bùi Dịch muốn đi gặp Hỗ Sĩ Minh, rất cẩn thận mà ở lại phòng bên ngoài, chưa cùng đi vào.

Hỗ Sĩ Minh vừa rồi nghĩ muốn uống nước, chính đang buồn bực một cái không cẩn thận đánh rơi ly nước, nghe được tiếng mở cửa, lập tức tức giận nói: "Cho tôi một ly nước!"

Bùi Dịch bước chân chưa ngừng, mặt không chút thay đổi đi đến một cái bàn bên cạnh, cầm lấy ấm nước rót một chén nước cho hắn.

Hỗ Sĩ Minh chính đang gian nan nằm trên giường, nhìn đến cái chén đưa qua, cũng không ngẩng đầu lên tiếp nhận, há mồm liền uống.

Thời gian dài như thế không uống nước, hắn chết khát rồi.

Đúng là hắn uống xong ngẩng đầu vừa thấy, thiếu chút nữa bị sặc chết.

"Bùi Dịch?" Hỗ Sĩ Minh giống như gặp quỷ một dạng, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.

Tô Thi Thi đến đây, Bùi Dịch làm sao có thể sẽ không đến! Người đàn ông này nhỏ mọn như vậy hẳn không để cho Tô Thi Thi đơn độc tới gặp hắn.

"Để anh rót nước cho tôi, thật đúng là không dám nhận." Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng chế giễu.

"Không cần khách khí. Coi như là trả lại ân tình anh đã cứu vợ tôi." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Hỗ Sĩ Minh thiếu chút nữa bị tức chết.

Hắn chảy nhiều máu như vậy thiếu chút nữa bị nện thành ngu ngốc, anh chỉ rót cho hắn một ly nước liền xong rồi?

"Bùi Dịch, anh thật sự cảm thấy được Tô Thi Thi có thể yên tâm thoải mái?" Hỗ Sĩ Minh tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói.

Bùi Dịch mặt mày nhảy dựng, đưa hắn cẩn thận đánh giá một phen, nói: "Vợ của tôi vừa rồi đề nghị anh nên là nghe một chút, môi đừng nên thoa nhiều phấn như vậy giống tên biến thái."

"Mặt khác, tôi tiến vào chính là nói cho anh một tiếng, tôi đều đã nghe được. Không có cái ý tứ khác."

Bùi Dịch nói xong, liền hướng tới cửa đi đến.

Vung phất ống tay áo, không mang theo một đám mây thải. Chỉ để lại một đống thủ đoạn mềm dẻo.

"Bùi Dịch!" Hỗ Sĩ Minh tức giận đến đau đầu rồi.

Hắn cảm thấy được chính mình giống như bị bổ Đao vương chém chết rồi!

Hai người này thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Hắn thật sự bị chọc giận thành kẻ ngốc rồi!

Hai vị điều dưỡng đi vào thời điểm, liền nhìn đến Hỗ Sĩ Minh nằm ở trên giường mắt trợn trắng, sợ tới mức hai người đồng thời bổ nhào đi lên, ra sức giúp hắn massge đầu

Hỗ Sĩ Minh đau đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chuyện này đều đã hỏng bét.

Nhưng cũng chỉ là một 2 phút thời gian, Hỗ Sĩ Minh liền khôi phục đáng vẻ bình tĩnh tự phụ tổng giám đốc bá đạo.

Không bao lâu, trợ lý của hắn đã tới rồi, mang đến một người phụ nữ sợ tới mức không ngừng run run.

Tô Thi Thi bọn họ cũng không có đụng phảitrợ lý Hỗ Sĩ Minhbọn hắn. Bùi Dịch sau khi ra ngoài, liền mang theo Tô Thi Thi vào thang máy, tốc hành đi đến bãi đỗ xe dưới đất.

"Là xảy ra chuyện gì sao?" Tô Thi Thi hỏi.

"Uh"m. Về mẹ. Bây giờ còn không xác định, đợi xác định rõ ràng rồi nói cho em biết." Bùi Dịch không nghĩ muốn giấu diếm, nói thẳng.

"Mẹ?" Tô Thi Thi cực kỳ ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng là chuyện về công trình bên kia.

Bùi Dịch giống như quả thật có vẻ sốt ruột, cũng không có nhiều lời.

Đợi đưa Tô Thi Thi tiễn về Sunshine, Bùi Dịch liền vội vàng đi tới. Tô Thi Thi tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn lại là ngoan ngoãn ở trong công ty chăm chỉ làm việc.

Mà lúc này khu nội trú trong phòng bệnh VIP, không khí cũng rất nghiêm trọng, thỉnh thoảng có thể nghe được đứt quãng tiếng nức nở.

"Bốp!" Một thanh âm vang dội của cái tát phá trầm mặc.

Khúc Hồng Mai phù phù một tiếng, quỳ đến trên mặt đất. Mặt đau đến nỗi đều đã tê rần, nhưng cô ta không dám xoa, chỉ run rẩy giải thích: "Hỗ tổng, tôi thật sự không phải cố ý. Tôi chỉ là muốn để cho cô ấy xấu mặt, thật sự không nghĩ tới để cho cô ấy chết."

"Tôi càng không nghĩ tới ngài sẽ xuất hiện ở nơi đó. Tôi..." Khúc Hồng Mai vừa nói một bên khóc, cảm thấy được đã lần này khẳng định chết chắc rồi.

Lúc trước lại vẫn cực kỳ suy yếu Hỗ Sĩ Minh, lúc này đã đứng dậy ngồi ở trên giường, trên cao nhìn xuống nhìn Khúc Hồng Mai.

Trên mặt hắn phấn đã lau, nhưng vẫn như cũ bởi vì mất nhiều máu có chút tái nhợt.

Hắn lạnh lùng nhìn Khúc Hồng Mai: "Tôi đã cảnh cáo cô, cô ấy không thể xảy ra chuyện! Cô có thể đi bêu xấu cô ấy, nhưng mà cô không thể xảy ra chuyện!"

"Khúc Hồng Mai, cô coi lời của tôi như gió thoảng bên tai sao?" Hỗ Sĩ Minh hận không thể giết người phụ nữ này.

Không là vì hắn bị thiếu chút nữa đập chết, mà là ngày hôm qua khi đó hắn thật sự thiếu chút nữa cho rằng Tô Thi Thi sẽ chết.

Kia một khắc, hắn mới biết được chính mình có bao nhiêu sợ hãi. Cô gái kia, đã sớm trong lúc bất tri bất giác, vượt qua trong sinh mệnh của hắn cực kỳ nhiều rồi, thậm chí là sinh mệnh hắn.

"Hỗ tổng, tôi thật sự không biết kẻ ngu ngốc kiai ở sẽ trên khung cửa đặt gạch, tôi..."

"Cô cho là cô giải thích như vậy liền không có chuyện gì rồi hả? Cô trước làm việc gì nên nghĩ đến tất cả hậu quả!" Hỗ Sĩ Minh tức giận cô ta, càng giận chính mình.

Hắn làm sao có thể ngu xuẩn đến nổi dùng quân cờ ngu ngốc này!

Mà ngày hôm qua hắn nếu không vừa lúc ở bên kia muốn đi gặp Tô Thi Thi, từ đầu liền đều không may mắn như vậy có thể cứu được cô.

Nghĩ tới đây, Hỗ Sĩ Minh đột nhiên nhớ tới những lời trước đó Tô Thi Thi nói, nhất là sau cùng một câu kia.

"Anh có biết hay không anh thiếu chút nữa đè chết tôi!"

"Chết tiệt!" Hỗ Sĩ Minh càng nghĩ càng tức giận.

"Hỗ tổng, cầu người tha thứ tôi một lần. Tôi thật sự không dám rồi." Khúc Hồng Mai bổ nhào tới ôm lấy chân Hỗ Sĩ Minh, lớn tiếng cầu xin.

"Tha thứ cho cô? Cô có phải còn muốn để tôi giúp cô ở Bắc Kinh này từng bước thăng chức?" Hỗ Sĩ Minh nhìn Khúc Hồng Mai, sắc mặt trầm.

Khúc Hồng Mai sắc mặt tái mét, sợ hãi cực kỳ. Ngay tại lúc cô ta cho rằng chính mình lập tức sẽ chết thời điểm, một trận chuông điện thoại di động vang lên.

"Tổng giám đốc, Nhị gia trở lại. Hiện tại đang ở sân bay." Trợ lý Hỗ Sĩ Minh sau khi nghe điện thoại, đối với Hỗ Sĩ Minh nói.

Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: "Ông ta cực kỳ thực đúng giờ."

"Cái kia..." Trợ lý nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nói, "Đồng thời còn nhận được tin tức, Đoàn phu nhân trong khoảng thời gian này giống như đang hỏi thăm tin tức Nhị gia."

"Nhậm Tiếu Vi hỏi thăm tin tức chú của tôi?"

Ơ sáng giờ nhớ mình đăng 2c rồi. Hóa ra nó rớt mạng ko lên 😂😂😂😂