Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 449: Làm gì có ai phát lì xì như vậy




Tô Thi Thi cho rằng anh cảm thấy được đơn điệu, có chút khẩn trương: "Cái kia... Trước kia chỉ có em cùng bà nội hai người, điều kiện không nhiều, cũng chỉ có thể làm những thứ này. Cái kia... Em sang năm sẽ cố gắng hơn."

Hôm nay là bọn họ lần đầu tiên từ sau khi trở thành người một nhà cùng nhau đón tết năm đầu tiên, ngoại trừ giữa trưa ở Đoàn gia ăn một bữa cơm đột xuất đó ra, quả thật giống như thật cực kỳ đơn điệu.

"Sang năm cố gắng."

Bùi Dịch cực kỳ thích những lời này, ánh mắt đều đã phát sáng lên, giống như có một đống lửa đang bùng cháy.

Tô Thi Thi đang tự trách hôm nay làm chưa tốt, không có nhìn anh, có chút khổ sở nói: "Có phải đã làm cho anh cực kỳ thất vọng hay không?"

Bùi Dịch đâu nào chịu được khi thấy cô khổ sở, khẩn trương giải thích nói, "Đây cũng là anh lần đầu tiên anh cùng người một nhà tụ cùng một chỗ đón tết. Thật ra cũng cực kỳ thú vị, cực kỳ vui vẻ."

"Thật sao?" Tô Thi Thi lập tức vui vẻ trở lại, "Vậy anh trước kia là đón tết như thế nào?"

Bùi Dịch không nghĩ nhiều, nói: "Đoàn gia mỗi năm chỉ có năm mới có thể tập hợp người toàn bộ gia tộc tụ cùng một chỗ ăn cơm tất niên, lúc khác, hàng năm đều là ăn cơm trưa. Buổi chiều bắt đầu liền không có chuyện gì, anh sẽ cùng Tần Phong ra ngoài cùng bạn bè họp gặp. Buổi tối, thường đều là tới quán bar..."

Giọng nói bỗng dừng im bặt.

Bùi tiên sinh hận không thể khâu miệng mình lại.

Tô Thi Thi híp mắt, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Trước đây em vẫn còn hoài nghi, anh nói anh không đi quán bar hội sở những nơi như thế, làm sao có thể? Em thấy anh cũng từng đến rồi."

Bùi Dịch trong lòng hối hận không thôi, trên mặt lại nghiêm trang: "Anh nói rồi, chỉ có một lần là vì em nên mới đặc biệt đến"

Hai người nói đương nhiên liền là lúc trước Tô Thi Thi đãn theo Đại Cẩu Tử đi "Ám Nhữ" gặp Bùi Dịch kia một lần. Nói đúng ra, cô là bị Dương Dũng ép buộc đến.

Tô Thi Thi mới không tin: "Qua năm mới đều đi quán bar, anh bình thường sẽ không đi? Gần son thì đỏ gần mực thì đen, Tần Phong tên kia phong lưu như vậy, mỗi ngày đều đến quán bar ăn chơi, anh sẽ không đi?"

Bùi Dịch sắc mặt lúng túng.

Chuyện này nói cho chúng ta biết, kết bạn là bao nhiêu quan trọng!

Bùi Dịch bây giờ là chính mình tự đào hố cho mình nhảy vào trong, không có biện pháp, đành phải thành thật nói rõ

"Ám Nhữ là anh mở."

Tô Thi Thi bỗng nhiên trầm mặc tiếp xuống, qua vài giây, mới đột nhiên hỏi.

"Kiếm tiền sao?"

Bùi Dịch sửng sốt, vô cùng bội phục lối suy nghĩ tự tìm đường thoát cho người khác, gật gật đầu: "Coi như vừa đủ duy trì."

"Vừa đủ duy trì?" Tô Thi Thi trừng lớn mắt, "Em nghe nói ở Ám Nhữ muốn trở thành hội viên đặc biệt khác người, thu nhập cực cao. Anh nói vừa đủ duy trì?"

Bùi Dịch có chút đau đầu, sợ Tô Thi Thi cho rằng chính mình giấu quỹ đen, khẩn trương giải thích nói: "Anh chỉ là Đại Cổ Đông, Tần Phong bọn họ cũng có cổ phần, lợi nhuận chia đều, hẳn không kiếm tiền nhiều hơn so với Xây dựng Tiệp Khắc."

Tô Thi Thi há to miệng: "Xây dựng Tiệp Khắc kia kiếm được rất nhiều kiếm tiền sao!"

Tô Thi Thi không khỏi nhớ tới công ty Sunshine của chính mình, nghĩ đến trước mắt vẫn còn đang thua lỗ!

Bùi Dịch khẩn trương đem đề tài triệt để dời đi: "Sang năm, anh sẽ cho công ty em mấy cái hạng mục."

Tô Thi Thi đôi con ngươi sáng lên: "Là hạng mục công trình thôn Thành Trung?"

"Uh"m. Quan trọng nhất là những công trình chung quanh hành lang gấp khúc phải tiến hành trước, đầu năm liền muốn tiến hành trang hoàng, để cho công ty em làm."

"Cảm ơn chồng yêu!" Tô Thi Thi ôm cổ Bùi Dịch, ở trên mặt anh hung hăng hôn một cái.

Bùi Dịch cảm thấy mỹ mãn, còn chuyện anh trên cả nước đều đã mở chuỗi quán bar như Ám Nhữ, tuyệt đối không thể không đánh đã khai.

Bùi tiên sinh thầm suy nghĩ, hôm nào phải làm cho người ta đi đem đổi tên những quán Bar này lại hết, chẳng thế thì bị Tô Thi Thi phát hiện liền xong đời rồi.

Trong phòng ngủ bỗng nhiên an tĩnh lại, Tô Thi Thi ôm cổ Bùi Dịch, trong lúc này hai người đều đã không nói gì.

Yên tĩnh, mỹ hảo.

"Em vô cùng cảm tạ cuộc sống bây giờ. Bùi Dịch, Năm mới vui vẻ. Chúc mừng anh vừa già thêm một tuổi." Tô Thi Thi núp ở trong lòng Bùi Dịch, cười nói.

Bùi Dịch không chút nào để ý chính mình già thêm một tuổi, nói: "Chúc mừng em, trưởng thành thêm một tuổi."

"Anh phải nói chúc mừng em tuổi trẻ một tuổi."

"Như vậy vi phạm quy luật tự nhiên."

"Vì dỗ vợ, quy luật tự nhiên tính cái gì?"

"Vợ yêu nói chí phải"

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ vang trời. Bắc Kinh, cũng chỉ có những ngày này, mới có pháo hoa xuất hiện.

Tô Thi Thi không có kéo rèm cửa sổ, cứ như vậy, cùng Bùi Dịch nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn pháo hoa nổ sáng rực cả bầu trời ngoài cửa sổ.

Có lẽ, như vậy thật sự cực kỳ đơn điệu. Nhưng cô cực kỳ thỏa mãn.

Có cái gì, so với chuyện hai người sống chung một chỗ như vậy, lẳng lặng chờ đón một năm đã đến càng an tâm hơn.

Đêm nay, Bùi tiên sinh đặc biệt an tĩnh, Bùi phu nhân cũng cực kỳ an tĩnh. Hai người nắm chặt tay, mãi đến đêm khuya mới ngủ, nhưng ngủ thật sự an ổn.

Đầu năm mùng một, Tô Thi Thi là bị nụ hôn của Bùi Dịch đánh thức.

Bùi Dịch thấy cô tỉnh lại liền xốc chăn lên rời khỏi giường, chỉ là lúc bước xuống giường thời điểm, nhìn đến dưới gối hhình như có thứ gì đó.

Bùi Dịch khom lưng lấy ra vừa thấy, là bao lì xì.

Anh nhìn thoáng qua Tô Thi Thi ánh mắt còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, rồi sau đó rất nhanh đem tiền lì xì giấu đến chỗ sau lưng, vui vẻ đi tới.

"Rốt cục bị em phát hiện rồi nha, bộ mặt tính trẻ con của anh? Chú à!" Cùng Bùi Dịch đi rồi, Tô Thi Thi đâu nào còn có dáng vẻ buồn ngủ lúc trước, đã sớm thanh tỉnh rồi.

Cô cười trộm rời giường, đến phòng thay quần áo lấy đồ thời điểm, vừa mở ra ngăn tủ, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Quá khoa trương rồi?" Tô Thi Thi cả kinh tròng mắt trợn to muốn rớt ra ngoài.

Quần áo của cô đâu?

Trong ngăn tủ một bộ quần áo đều không có!

Toàn bộ biến thành tiền lì xì!

Một đám... Không đếm được tiền lì xì, xếp cũng thật sự chỉnh tề ngăn nắp, tử quần áo to gần hai thước nhét được tràn đầy.

Anh là chủ ngân hàng sao?

Tô Thi Thi kích động không thôi còn có điểm kinh sợ rồi. Cái tủ này rốt cục có bao nhiêu cái a!

Tô Thi Thi tiện tay cầm lấy một cái, vừa mới vào tay, đã bị xúc cảm kia dọa đến chỗ.

Một bao nặng trịch, cực kỳ có nhiều tiền.

Tô Thi Thi mở ra nhìn vào trong, một xấp tiền thật dày, có thể có trên 10.000.

Bùi Dịch vừa lúc đi tới, thuận miệng nói: "Mỗi một cái đều là 9999. Bao lì xì có phần nhỏ, không thể nhét vào đó 99999."

"9999? Mỗi một cái?" Tô Thi Thi tầm mắt nhìn một ngăn tủ chất đầy lì xì gian nan chuyển qua trên người Bùi Dịch, "Nơi này có mấy cái?"

"99999." Bùi Dịch đáp.

"Ô mai chúi..." Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, ở trong đầu rất nhanh tính toán xem nơi này có bao nhiêu tiền, lập tức nghiêm sắc mặt, "Anh gạt em!"

Một bao có 9999, anh nói nơi này có 99999 cái mà nói nơi này nhét vừa sao?

Bùi Dịch bật cười: "Xem ra em cũng không dễ lừa gạt như vậy."

Lập tức, anh có chút tiếc nuối nói: "Nơi này chỉ nhét vừa gần ngàn cái, anh xếp vào 999 cái, em phải cất kỹ, đừng để bị hai con chó ngu xuẩn kia phát hiện."

"999 cái..." Tô Thi Thi yên lặng tính toán một chút, triệt để dọa đến chỗ.

Bùi tiên sinh, có người nào phát lì xì như vậy chứ!

Tô Thi Thi yên lặng đóng lại ngăn tủ, sau đó cảm thấy được không an toàn, lại mở ra ngăn tủ, đi bên ngoài hô quản gia cùng Tiểu Ưu tiến vào hỗ trợ, đem tiền lì xì toàn bộ đều đã lấy ra hết.

Trong nhà, hai con chó kia tại nào phương diện nào đó quả thật cực kỳ ngu xuẩn.

Tỷ như, chúng nó thích ăn tiền bạc!

Quản gia cùng Tiểu Ưu ra ngoài thời điểm còn đang cười nói, nói đời này đều đã chưa thấy qua ai phát lì xì như vậy, Bùi tiên sinh thực lãng mạn.

Tô Thi Thi muốn nhắc nhở thời điểm đã không còn kịp rồi. Tống Trọng Hạo cùng Đức An vừa lúc ở bên ngoài về, nghe thấy được.

Sau đó, liền náo nhiệt rồi.

Bữa mưa bữa nắng thời tiết còn thất thường hơn cả mềnh 😂😂😂😂