Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 373: Em vậy mà thật sự mặc kệ anh




Gió đông mạnh mẽ thổi qua, hai chiếc xe cảnh sát chặn trước mặt ở một chiếc Land Rover cùng Bentley. Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi nắm còng tay, cương trực công chính nhìn Bùi Dịch.

"Vui lòng cho tôi kiểm tra CMND!" Giọng nói của vị cảnh sát giao thông kia lớn một chút, đối với Bùi Dịch không phối hợp có chút phản cảm.

"Xảy ra chuyện gì?" Tô Thi Thi từ cửa sổ ghế lái phụ ló đầu ra nhìn, khi thấy vị cảnh sát giao thông trẻ kia trên tay cầm còng tay, ánh mắt trừng tròn xoe, "Đùa giỡn cái gì? Đây là muốn tạm giam Bùi Dịch sao?"

Tô Thi Thi vui vẻ, lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Bùi tiên sinh sợ là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này đi, nhìn anh ngồi trên xe, giống như không biết nên như thế nào ứng phó rồi.

Mà những người khác nào biết đâu rằng, Bùi Dịch lúc này đâu nào không biết ứng phó như thế nào, mà là chính đang nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi chỗ ghế lái phụ đang nhô đầu ra kia.

Bên cạnh Tần Phong đương nhiên cũng thấy được, không nói gì lườm một cái Bùi Dịch: "Đã nói cậu không cần đi lên, mù quáng quan tâm cái gì."

Lái xe từ đầu liền không phải là Tô Thi Thi, đâu nào có chuyện bị bắt vì uống rượu rồi lái xe!

Bùi Dịch chau mày, trong mắt hiện lên quét xuống ảo não.

Anh đêm nay tâm tình không yên, lại uống rượu, đầu óc vốn không được rõ ràng lắm. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách vừa thấy đến xe chạy chậm như thế, liền cho rằng là Tô Thi Thi đang lái xe.

"Lần này tốt rồi, tự động đưa đến cửa." Bùi Dịch lườm tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi không thức thời này một cái, có chút không kiên nhẫn.

Chặn đầu xe của anh, lại còn lấy còng tay ra lăm le với anh, tên cảnh sát giao thông này lá gan trái lại rất lớn!

Mà phía trước Tô Thi Thi nhìn đến đây, yên lặng tựa đầu rụt trở về.

Chú Lý tự nhiên cũng chú ý tới tình huống ở phía sau, quay đầu nhìn Tô Thi Thi, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn ông, quay đầu ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: "Chúng ta quen biết anh ta sao?"

"Lái xe!"

"Cái này..." Chú Lý có chút khó xử, nhưng mà trước mắt cái tình hình này cực kỳ rõ ràng, Tô Thi Thi cơn giận còn chưa tan.

Nhớ tới Bùi Dịch ra lệnh cho ông chỉ cần để cho cô vui vẻ liền phải nghe theo, chú Lý chỉ có thể yên lặng nổ máy xe.

Chỉ nghe một trận tiếng động cơ ô tô nổ vang vang lên, Land Rover nhanh chóng liền hướng tới phía trước chạy đi.

Bùi Dịch thấy như vậy một màn, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm đen rồi. Tay trái đang đặt trên tay lái, hơi hơi nắm chặt quả đấm, đây là dấu hiệu tức giận đến sắp bạo phát.

Tần Phong trong lòng căng thẳng, khẩn trương đối với vị cảnh sát giao thông kia nói: "Tôi nói này tiểu đồng chí, hôm nay chỉ là một hiểu lầm, trở về chúng tôi sẽ đến cục giải thích..."

Anh ta vốn là nhìn thấy sắc mặt Bùi Dịch không quá tốt, muốn cho vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi này tìm cái bậc thang đi xuống.

Nào biết vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia lại nghiêng mặt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, bày xuất dụng cụ đo lượng cồn, lạnh giọng nói.

"Há mồm, thổi khí, nếu nồng độ cồn kiểm tra được vượt chỉ tiêu mà nói lập tức ttheo tôi tới cục cảnh sát. Các người cho dù là không lấy tánh mạng chính mình coi trọng, nhưng mà đừng lấy tánh mạng người khác nói đùa, uống rượu mà điều khiển xe có bao nhiêu nguy hiểm, các người biết không..."

"Rừm..." Ngay lúc vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia vô cùng chính nghĩa thao thao giáo huấn Bùi Dịch, xe đột nhiên khởi động rồi.

Bùi Dịch lãnh nghiêm mặt, không nói được một lời nổ máy xe, sau đó chân nhấn ga, xe roạt một phen liền xông ra ngoài.

Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia động tác rất nhanh, cuống quít vọt đến một bên, không thể tin nhìn người lái xe lớn gan này.

Một giây sau hắn liền ấn bộ đàm, trực tiếp liên lạc tổ chức: "Biển số xe xxxx, uống rượu điều khiển xe bỏ chạy, xin trợ giúp! Biển số xe xxxx, uống rượu điều khiển xe bỏ chạy, xin trợ giúp!"

"Hú Hú hú..." Bốn phía lập tức vang lên một trận tiếng cảnh báo, hai chiếc xe cảnh sát thẳng đuổi theo Bentley mà đi.

Bởi vì vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia ra sức thông báo, rất nhanh cái xe cảnh sát khác cũng xuất phát đuổi theo.

Trong lúc này, rạng sáng thành phố Bắc Kinh giống như chợt đột nhiên sống lại, lập tức phi thường náo nhiệt.

Tô Thi Thi vốn dĩ tâm tình có chút tốt, nhưng mà vừa quay đầu nhìn đến sau lưng Bùi điên lên mà đuổi theo, mặt bá một phen liền đen.

Quay đầu đối với chú Lý hung tợn nói: "Cắt đuôi anh ta!"

"Vâng!" Chú Lý kiên trì gia tăng chân ga, vẫn còn không quên nói với Tô Thi Thi, "Quay về người nhất định phải giúp tôi cầu xin, Bùi tiên sinh tính sổ thật sự quá lợi hại, tôi không phải là đối thủ của ngài ấy!"

"A... Anh ta giám sao. Dù sao hôm nay, trước để cho anh ấy khó chịu rồi tính!" Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi nói.

Cơn giận của cô còn chưa tan nha, Bùi Dịch lại cho là cô chỉ như vậy là xong sao. Hiện tại tốt rồi, sau lưng kéo theo một nhóm lớn xe cảnh sát, sợ là toàn bộ người ở Bắc Kinh không biết hai người bọn họ cãi nhau sao?

Nghĩ tới Nhậm Tiếu Vi nói với cô những lời đó, Tô Thi Thi trong lòng liền khó thở.

Tô Thi Thi là càng nghĩ càng giận, một cái vẻ để cho chú Lý lái xe nhanh hơn: "Chú Lý, cắt đuôi không được anh ta, chúng ta hôm nay người nào cũng đều đừng hòng về nhà ngủ!"

Cô nói xong liền ngáp.

Mệt muốn chết, vốn dĩ nghĩ muốn ăn uống no đủ thì về nhà, hiện tại tốt rồi, lại bị cảnh sát đuổi theo!

Chú Lý nhanh muốn khóc: "Tô tiểu thư, Bùi tiên sinh cũng là cao thủ đua xe, tính năng của chiếc xe kia lại tốt hơn so với chúng ta, làm sao mà cắt đuôi được?"

"Anh ấy? Đua xe?" Tô Thi Thi trừng lớn mắt, không thể tin nhìn chú Lý.

Lúc trước Tô Thi Thi lại vẫn cảm thấy kỳ quái, cao thủ đua xe như chú Lý làm sao có thể cam tâm tới làm lái xe Bùi Dịch? Cho dù là Bùi Dịch trả nhiều tiền bạc, bọn họ những cao thủ đua xe cao ngạo này cũng chẳng thèm ngó tới.

Hiện tại xem như hiểu rõ, phỏng chừng là bại tướng dưới tay Bùi Dịch.

"Chạy lên cao tốc, chiếc xe kia của anh ta xăng cũng không thể nhiều hơn chúng ta đi?" Tô Thi Thi nói.

Chú Lý khóe miệng giật giật: "Người thật lợi hại!"

Chú Lý đem xe rẽ sang hướng khác, trực tiếp chạy lên cao tốc.

Bùi Dịch lúc thấy một màn như vậy ánh mắt tối sầm lại, không hề nghĩ ngợi cũng theo đi lên.

Lúc này, xe cảnh sát đi theo phía sau càng ngày càng nhiều, trên cao tốc cũng có xe cảnh sát đang chặn lại.

Tần Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn toàn bộ cảnh này, đầu óc choáng váng nãy giờ, không nói gì nhìn Bùi Dịch: "Cậu không sợ em ấy gặp chuyện không may à, còn dám đuổi theo?"

Bùi Dịch mím môi, tốc độ không chút nào chậm lại.

Tần Phong bị tốc độ kinh người này dọa đến nỗi mặt đều nhanh trắng rồi, vắt hết óc nói: "Chú Lý dù sao tuổi tác cũng đã lớn, giờ này đã rạng sáng hai giờ, lái xe rất nguy hiểm, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

"Két - -" một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Bentley đang bay nhanh ở trên mặt đường trượt về phía trước một khoảng cách rất dài mới dừng lại. Âm thanh chói tai kia, cách mấy chục mét đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Tô Thi Thi roạt một phen ngồi thẳng người, rất nhanh quay đầu về phía sau nhìn xem, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Làm sao vậy? Hẳn không xảy ra chuyện đi?"

Chú Lý gần như là lúc nghe được tiếng phanh xe trước tiên, liền thả chậm tốc độ xe. Chậm rãi dừng xe lại, quay đầu nhìn thoáng qua, mới bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra. "Không có việc gì, không có việc gì, hẳn là tiên sinh dừng lại rồi."

Tô Thi Thi cắn chặt môi không nói gì, chỉ là ở một khắc này, đột nhiên cảm giác khí lực toàn thân như là bị tháo nước một dạng, chỉ cảm thấy sau lưng chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

"Cuối cùng yên tĩnh rồi." Chú Lý lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng bất đắc dĩ cực kỳ.

Ông vừa rồi vẫn luôn cầu nguyện, Bùi Dịch có thể dừng lại, bằng không cứ đuổi theo tiếp như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Cuối cùng Bùi tiên sinh vẫn lại là không nỡ với Tô tiểu thư, bất quá vừa rồi dừng lại một cái kia cũng thật đầy đủ dọa người.

Lúc này cách bọn họ ba mươi thước nơi xa bên trong xe Bentley, Tần Phong tức giận đến nỗi nghĩ muốn đánh người.

"Tôi về sau nếu còn ngồi xe của cậu tôi liền không họ Tần!" Tần Phong một tay lau trán, một tay xoa trước ngực. Vừa rồi nếu không có dây an toàn cột lấy, anh ta phỏng chừng đều đã bay ra ngoài rồi.

Bùi điên khùng lại như là kẻ đầu gỗ một dạng ngồi ở trên chỗ, hai mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, anh nhìn đến xe Tô Thi Thi dừng lại, trong mắt ánh sáng nhu hòa chớp lóe rồi biến mất.

Cô gái nhỏ kia hẳn là đau lòng rồi?

Khổ nhục kế này vẫn lại là rất đáng!

"Bùi Dịch, làm gì vậy? Lần này cậu không nghĩ muốn đi cục cảnh sát đều đã khó khăn rồi." Tần Phong đẩy một phen Bùi Dịch, chỉ chỉ bên ngoài, chỉ thấy bọn họ đã bị hơn mười chiếc xe cảnh sát vây lại tới nước không còn kẽ hở, chắp cánh khó thoát.

Lúc này, Tô Thi Thi nhìn thoáng qua tình hình phía sau, lặng lẽ lôi kéo chú Lý. Nhỏ giọng nói: "Khẩn trương đi mau, chẳng thế thì chúng ta cũng phải bị bắt vào."

"Đúng. Chẳng thế thì bằng lái của tôi liền không bảo vệ được rồi." chú Lý khẩn trương động xe, nhanh như chớp bỏ chạy rồi.

Bùi Dịch nhìn đến Land Rover bay nhanh chạy mất, mặt tối đen rồi.

Tô Thi Thi, em vậy mà thật sự mặc kệ anh!