Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 367: Không khống chế được




Bên ngoài rõ ràng là ngày nắng, nhưng mà không biết tại sao, Tô Thi Thi lại cảm thấy lạnh lẽo đến như vậy.

Gió Bắc lạnh thấu xương thổi tới trên người cô, rất lạnh! Nhưng mà cô lại hoàn toàn không cảm giác được

Lòng cũng sớm đã vô cảm. Vừa rồi những lời này, cùng với việc nhìn thấy những cái ảnh chụp kia, không ngừng mà xuất hiện ở trong đầu cô, giống nguyền rủa một dạng, cắt cứa từng tế bào trên người cô.

Tô Thi Thi muôn ôm đầu thét chói tai, đúng là cô không thể, cô biết sau lưng Nhậm Tiếu Vi bọn họ đang nhìn cô.

"Tuyệt đối không thể làm cho bọn họ sảng khoái!" Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, ở trong lòng tự nói cho chính mình: "Tuyệt đối không thể yếu đuối cho bọn họ xem!"

Chỉ là cô quãng đường đó cô không biết là đi như thế nào, mặt không chút biểu cảm hốt hoảng. Đi tới trước xe, mở ra ngồi vào phía sau, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại. Thân thể đang hơi hơi phát run, đúng là trên mặt lại cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.

Bình tĩnh, tự phụ, giống như cùng lúc trước không có gì khác. Đến ngay cả chú Lý cũng không phát hiện Tô Thi Thi dị thường, lái xe liền đi rồi.

Bọn họ sau khi rời khỏi, Hồng Cầm đi tới bên cạnh Nhậm Tiếu Vi, thật cẩn thận hỏi han: "Tô tiểu thư giống như không có bị ảnh hưởng gì."

Nhậm Tiếu Vi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Chẳng qua là giả kiên cường giả vờ giả vịt thôi. Biết người đàn ông chính mình muốn giao phó cả đời, chỉ là coi mình như vật thay thế, cô ấy làm sao có thể không thể ảnh hưởng?"

"Cô ấy sẽ rời khỏi Bùi thiếu gia sao?"

Nhậm Tiếu Vi nhìn chằm chằm bóng chiếc xe Tô Thi Thi đi càng lúc càng xa, hai mắt hung hăng nhíu lại, lãnh khốc nói: "Tất phải rời đi!"

Tô Thi Thi xuất hiện phá hỏng tất cả kế hoạch của bà. Con trai của bà vốn nghe lời bà như thế, đúng là hiện tại, con trai của bà vậy mà nơi chốn cùng bà đối nghịch.

"Đều là vì người phụ nữ này." Nhậm Tiếu Vi thề, bà tuyệt đối sẽ không để cho Tô Thi Thi tiếp tục đứng ở bên cạnh Bùi Dịch. Mặc kệ dùng biện pháp gì, bà nhất định muốn đuổi cô đi!

"Chuyện này không được để cho Bùi thiếu gia biết, nếu không hậu quả bà biết." Nhậm Tiếu Vi lúc đi vào, lạnh lùng lườm Hồng Cầm một cái.

Hồng Cầm thân thể khẽ run rẩy, vội vàng gật đầu, không ngừng sợ hãi. Không biết làm sao vậy, hiện tại phu nhân so với trong ấn tượng của bà ta người phu nhân bà ta đã hầu hạ mười mấy năm, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Tới cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, vậy mà để cho phu nhân luôn luôn dịu dàng cao quý tính tình hoàn toàn thay đổi!

Bà ta nào biết đâu rằng, Nhậm Tiếu Vi chỉ là giỏi về ngụy trang. Nhiều năm qua như vậy bà một mực ẩn nhẫn, hiện tại mắt thấy Đoàn gia liền muốn sụp đổ rồi, mối hận của bà rốt cục có cơ hội báo, những cái ẩn nhẫn này cũng không còn quan trọng như thế nữa.

Tô Thi Thi lái xe rời khỏi trang viên Đoàn gia sau đó không lâu, liền ngừng lại, Tô Thi Thi để cho chú Lý tự trở về, chính cô lái xe, đi nơi khác.

Loại tình huống này trước cũng xuất hiện qua, chú Lý cho rằng Tô Thi Thi có chuyện gì muốn đi làm, cũng không có để ý nhiều.

Tô Thi Thi lái xe đi dạo trên đường chẳng có mục đích, không biết muốn đi đâu.

Lúc trước giả bộ trấn định theo thời gian trôi qua, đã sớm sụp đổ. Tô Thi Thi thân thể không kiềm chế được run rẩy, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi kia.

"Con còn nhớ rõ Trạm Dẫn Lan không?"

"Chưa bao giờ từng quên qua."

Tô Thi Thi xiết chặt quả đấm, nặng nề mà ở trên tay lái đánh xuống một cái. Chỉ nghe xe phát ra một tiếng còi chói tai, may mắn nơi này xe cô thưa thớt, vẫn chưa dẫn tới nhiều chú ý, bằng không khẳng định cũng bị người khác mắng.

Nhưng mà Tô Thi Thi lúc này đâu nào lo lắng nổi đến những thứ này.

Cô cảm thấy được chính mình hiện tại cần làm chút gì, cô nên là chạy đến trước mặt Bùi Dịch đi mặt đối mắt chất vấn anh, đúng là cô phát hiện chính mình vậy mà trở nên nhát gan như thế, đến dũng khí đi găp anh đều không có.

"Cho chính mày một chút thời gian, mày nhất định có thể!" Tô Thi Thi ở trong lòng tự nói cho chính mình.

Nhậm Tiếu Vi nói như vậy, chẳng qua là muốn ép cô dời đi. Cô làm sao có thể để cho bà như ý, đây là cái bẫy!

Nhưng mà làm sao bây giờ? Cái cạm bẫy này sao lại rõ ràng như thế, chẳng lẽ chuyện này là sự thật sao?

Tô Thi Thi chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ đến những cái ảnh chụp Trạm Dẫn Lan, cô gái kia mắt ngọc mày ngài, ở trong lòng Bùi Dịch cười vui vẻ như thế.

Ánh mắt của cô gái kia cùng cô bộ dáng giống nhau đến như thế.

Tô Thi Thi không khỏi vuốt ve mặt mình, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, xoa ánh mắt, lông mi dài dài chạm vào đầu ngón tay của cô.

Một lần lại một lần, xúc cảm kia chạm đến thần kinh của cô, không ngừng mà lan tràn đến đáy lòng cô chân thật như vậy, mà lại hoảng hốt như vậy.

"Lúc anh vuốt ve đôi mắt của em, có phải đều luôn nghĩ đến cô ấy hay không?" Tô Thi Thi không khỏi tự hỏi.

Bùi Dịch cực kỳ thích đôi mắt của cô, cũng thích nhìn chằm chằm đôi mắt cô.

Lúc ban đầu, Bùi Dịch như là đang xuyên thấu qua cô nhìn thấy hình ảnh người nào đó. Đúng là về sau loại cảm giác này đã không còn nữa, Tô Thi Thi lúc ấy cũng không để ý.

Hiện tại toàn bộ chân tướng sáng tỏ, rất nhiều chuyện đều đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

Bùi Dịch là ở trên người cô nhìn thấy bóng dáng Trạm Dẫn Lan

"Sự thật sao?" Tô Thi Thi một cước đạp xuống chân ga, xe ở trên đường chạy như điên.

Không phải sự thật! Cô không tin!

Bùi Dịch đối tốt với cô, làm sao có thể là giả?

Cô không tin!

Đúng là những cái sự thật này không ngừng hiện ra ở trước mặt, Tô Thi Thi mạnh đánh lên đầu mình nấy cái. Cô hiện tại trong lòng loạn cực kỳ, từ đầu không cách nào có thể yên tĩnh suy nghĩ thật tốt.

Chuyện này so với lúc trước bị Hà Chí Tường bọn họ phản bội, còn làm cô thống khổ hơn rất nhiều, cô phát hiện chính mình hoàn toàn không làm sao an tĩnh được rồi.

Người đàn ông kia cũng sớm đã xâm nhập vào thân thể của cô, khống chế mọi cảm xúc của cô.

Cô làm sao có thể bình tĩnh đây!

Tô Thi Thi không biết chính mình muốn đi đâu, xe ở trên đường chạy như điên, bốn phía cảnh vật điên cuồng rút lui, toàn bộ đều đã trở nên mơ hồ.

Bùi Dịch cũng không biết chuyện Tô Thi Thi đã xảy ra, bởi vì Hỗ gia đột nhiên nói ra muốn trợ giúp cho Bùi Dịch cung cấp vật liệu đối với công trình thôn Thành Trung kia, để cho Bùi Dịch chậm trễ thời gian tan tầm.

Anh cả ngày đều ở trong công ty họp.

Thẳng đến 9 giờ tối, quản gia nhìn thấy Tô Thi Thi vẫn không có trở về, càng nghĩ càng lo lắng, nhịn không được gọi điện thoại cho anh.

"Tiên sinh, Tô tiểu thư ban ngày đi một chuyến đến Đoàn gia, đến bây giờ đều không có trở về. Tôi đã gọi tới công ty cô ấy hỏi qua, nói cô cả ngày cũng chưa đến công ty đi làm."

"Cái gì?" Bùi Dịch sắc mặt bá một phen liền thay đổi, lớn tiếng nói: "Lập tức phái người ra ngoài tìm!"

Anh nói chuyện, tiện từ trên chỗ ngồi đứng lên, nói một tiếng tan họp, liền vội vã hướng tới bên ngoài phòng họp đi đến.

Tần Phong cùng theo ra ngoài hỏi: "Làm sao vậy?"

Bùi Dịch cũng không quay đầu lại nói: "Thi Thi đã xảy ra chuyện, cậu hiện tại lập tức phái người đi tìm!"

"Đáng chết!" Bùi Dịch khẽ nguyền rủa một tiếng, bước nhanh hơn... Chỉ cảm thấy chính mình tâm bùm bùm đập điên cuồng, chưa bao giờ cảm thấy bản thân hoảng loạn đến như vậy.

Nhớ tới ngày hôm qua mẹ anh gọi anh trở về nói vài chuyện, mẹ ngày hôm qua đột nhiên nhắc tới Trạm Dẫn Lan, hôm nay lại gọi Tô Thi Thi qua đi đó, sau đó Tô Thi Thi liền không thấy tăm hơi...

Bùi Dịch đã không dám nghĩ tiếp nữa, anh hiểu rõ mẹ của mình, nhất định là mẹ anh đã làm ra cái gì, Tô Thi Thi mới có thể không thấy!

"Người phụ nữ ngu ngốc kia, nếu em thật sự dám..." Tay của Bùi Dịch gắt gao xiết chặt thành quả đấm, rất nhanh đi vào thang máy chuyên dụng, trực tiếp hướng bãi đỗ xe đi đến.

Nhưng mà gọi điện thoại cho Tô Thi Thi, bên kia đã tắt máy. Gọi cho Ôn Ngọc, người phụ nữ kia vừa nghe Tô Thi Thi không thấy nữa, trực tiếp liền dọa khóc, một cái vẻ nói cô không có đi cùng Thi Thi.

Bùi Dịch lòng càng ngày càng nặng nề, kích động đến nỗi muốn giết người.

Đúng lúc này, Tần Phong đuổi theo, đối với anh nói: "Vừa rồi đột nhiên nhận được tin tức, tổng giám đốc Phi Tầm, người con gái nuôi kia..."

Anh ta đã nói tới đây, mạnh dừng một chút, có chút khó xử nhìn Bùi Dịch. "Cậu phải chuẩn bị tâm lý... Cô ấy, tên Trạm Dẫn Lan."

"Bùi Dịch, Trạm Dẫn Lan rất có khả năng còn sống."

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, quay đầu không thể tin nhìn anh. Đột nhiên xông lên trước đồng loạt bắt được áo của anh ta, lớn tiếng hỏi: "Cậu lặp lại lần nữa!"

Theo các bạn thì anh sẽ làm sao????

1. Chạy đến gặp Trạm Dẫn Lan kia

2. Đi tìm Thi Thi

Hai lựa chọn sẽ dẫn đến 2 con đường khác nhau, lòng của anh bây giờ hướng về ai??? Anh đã có câu trả lời chưa?

Còn các bạn, các bạn nếu là anh sẽ làm sao???