Edit: Thanh Tâm
Beta: Gấu
"Anh muốn làm gì?" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Tần Phong.
Người đàn ông này ong bướm đào hoa, lúc này lại ở trước mặt nhân viên công ty lôi lôi kéo kéo ra vẻ thân mật với cô, nếu lỡ bị người khác nhìn thấy, lần phỏng vấn này, cô vĩnh viễn khó có thể được nhận vào làm.
"Tôi đang giúp cô." Tần Phong nháy mắt, bộ dáng kiểu như "Tô Thi Thi cô biết mà".
Tô Thi Thi muốn thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không cần!"
"Xây dựng Tiệp Khắc tuyển cô sao? Kỳ thật chỉ cần có tôi nói vài câu..."
"Tần tiên sinh, cảm ơn anh! Tôi thật sự không cần hỗ trợ!" Tô Thi Thi bịt miệng anh ta lại, cắt ngang lời anh ta, buồn bực nói.
Trên mặt cô chẳng lẽ viết cô cần phải trợ giúp sao?
Đúng là Tô Thi Thi xem nhẹ năng lực của Tần Phong, vô luận cô nói sao, Tần Phong cũng quấn lấy cô không rời.
Cuối cùng, Tô Thi Thi nổi giận, một cước hướng tới chân anh ta mà đá tới.
"Tôi đi, cô thật quá độc ác!" Tần Phong ôm lấy chân bị đá, đau đớn đến mức mặt tái mét.
Cô gái này đúng là dám động thủ!
Anhn ngẩng đầu lên, nhìn ra phía sau Tô Thi Thi, vẻ mặt bỗng cứng đờ, buồn bực đứng thẳng dậy.
Tô Thi Thi nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng chột dạ, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, quay đầu lại thì phát hiện Bùi Dịch đang ở phía sau mình.
Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi, chạy thẳng tới bên cạnh Bùi Dịch: "Anh tới vừa đúng lúc. Tôi cho anh biết, người bạn này của anh quả thực có tật xấu, chúng ta nhanh lên đi."
"À mà, anh sao vậy đến chỗ này, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao đây?" Tô Thi Thi nhớ tới Bùi Dịch có danh tiếng, nhất định cũng sẽ làm cho người ta hiểu lầm, trực tiếp bỏ Bùi Dịch ra hướng tới chiếc xe đậu ở một góc, đề phòng mà chạy đến.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi, hận không thể lập tức tan biến ở trong bộ dáng này, ngực kìm nén tức giận bỗng thở ra.
Anh thừa nhận, mới vừa nhìn đến Tô Thi Thi bịt miệng Tần Phong lại, anh thật muốn giết người!
"Thật đúng là trọng sắc khinh bạn! Chân của tôi bị người phụ nữ của cậu đá sưng lên rồi." Tần Phong nhìn Bùi Dịch, không để ý chính mình, buồn bực nói.
Bùi Dịch quay đầu, trên dưới đánh giá anh ta một lúc, khóe miệng nhếch lên: "Rất đáng!"
"Cậu! Bùi Dịch cậu không có tính người."Tần Phong nổi giận.
Bùi Dịch tâm tình tốt theo sát Tô Thi Thi vào trong xe, đối với lái xe nói: "Lái xe."
Tô Thi Thi bỗng nhiên giật mình, ngồi thẳng người nói: "Sau khi ra đến đường lớn thì cho tôi xuống, có chút việc."
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, sắc mặt bỗng nhiên cũng có chút khó coi rồi.
Tô Thi Thi đang buồn bực, người này mặt biến sắc cũng nhanh quá đi?
Lúc này, chỉ nghe Bùi Dịch đối với lái xe nhàn nhạt nói một tiếng:"Đi sân bay."
Tô Thi Thi ngẩn ra, mi mắt từ từ trợn to, trong lòng là có vài phần vui sướng.
Cô ngày hôm qua ở trong xe gọi cho Tống Trọng Hạo, nói cô trưa mai phải ra sân bay đón anh ta. Bùi Dịch nói anh cũng phải đi. Cô chỉ tưởng anh là nói đùa, không nghĩ tới thực ra là thật sự!
Bùi Dịch quay đầu nhìn bộ dạng mỉm cười của cô gái bên cạnh, sắc mặt mạnh trầm xuống.
Gặp được người đàn ông khuê phòng, cô liền như vậy cao hứng?
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay thon dài trắng nõn, mắt tối sầm lại. Vừa rồi đôi tay này còn sờ qua miệng của tên tiểu tử Tần Phong kia.
"A!" Tô Thi Thi dựa vào lưng ghế dựa bỗng nhiên ngã ra phía sau, không để ý, cả người cũng đi theo ngã xuống.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Bùi Dịch đang đè cô xuống. Anh không biết đã nhấn cái nút nào khiến cái ghế rộng rãi lại trở thành ghế sô pha giản dị.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn người đàn ông trên người mình, chưa kịp phục hồi tinh thần lại.
"Anh...Anh muốn gì?" Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng, người đàn ông này sao lại trở nên như vậy?
Bọn họ không phải lần đầu tiên như vậy, cô tự nhiên biết trong mắt anh biểu hiện như vậy là có ý gì.
"Tô Thi Thi, sau này không được tùy tiện sờ mó người đàn ông khác, biết không?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, nói xong hung tợn cắn bàn tay lúc nãy đã sờ qua Tần Phong.
Tô Thi Thi đột nhiên cả kinh, sợ tới mức run lên, lắp bắp giải thích nói: "Anh mới vừa mới nhìn thấy rồi hả? Tôi không muốn sờ anh ta, là anh ta nói chuyện quá chán ghét, tôi chỉ là muốn che cái miệng của anh ta..."
"Ưm... Bùi Dịch..." Tô Thi Thi thét chói tai nhưng đều bị Bùi Dịch nuốt hết.
Bùi Dịch hung hăng hôn cô. Không cho cô nói chuyện nữa.
Anh phát hiện, mỗi lần cô nói tới người đàn ông khác, anh đều cảm giác rất khó chịu.
Thi Thi bị hôn, trong nháy mắt không có khí lựcphản kháng. Người đàn ông này luôn luôn chọn chỗ cô mẫn cảm nhất, mỗi một lần đều để cho cô vô lực chống đỡ.
Dịch nhìn Tô Thi Thi trên mặt đỏ ửng, ánh mắt càng ngày càng mờ, tay từ từ xoa quần áo của cô.
Tô Thi Thi bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, tay cô nắm chắc tay anh, mang theo sự cầu khẩn nói:" Tôi còn phải đi đón bạn."
Cô không nghĩ muốn mang theo toàn thân toàn vết hôn đi gặp Tống Trọng Hạo. Tống Trọng Hạo biết cô ly hôn, cô còn không có nói cho anh ta sự tồn tại của Bùi Dịch, như thế này đi gặp bạn cũ, anh ta sẽ nghĩ gì đây?
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi trong mắt chớp lóenỗi thống khổ rồi biến mất, tim nhói đau.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trên người bỗng nhẹ hẳn, Bùi Dịch vậy mà thật sự buông ra cô.
Cô khẩn trương ngồi dậy, nhìn xem dưới chiếc ghế mình ngồi, hiểu ra vì sao Bùi Dịch có thể dễ dàng thay đổi kiểu dáng của cái ghế.
"Em còn muốn?" Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi mặt càng ngày càng hồng, ghé sát vào cô nhỏ giọng hỏi.
Tô Thi Thi vội vàng hướng sang bên cạnh né tránh, ra sức lắc đầu: "Không có không có. Tôi chỉ là nghĩ muốn... suy nghĩ... Bùi Dịch, anh hôm nay rất đẹp trai a!"
Tô Thi Thi vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn thuận miệng một câu khen ngợi anh, nào biết Bùi Dịch nghe được, lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bùi Dịch ngơ ngác nhìn Tô Thi Thi. Mắt của cô là rất đẹp, lúc này mi mắt của cô lại sáng long lanh, giống như chứa đựng ánh sáng.
Nhất lúc là cô nói anh rất đẹp trai, ánh mắt cô giống như chiếu sáng bốn phía.
Giờ khắc này, Bùi Dịch cảm giác cả thế giới của anh lúc này chính là cô.
"Tô Thi Thi, nhắm mắt lại mau! Em nếu là tiếp tục câu dẫn tôi, tôi không ngại để cho lái xe đi tiếp bạn em!" Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.
Chết tiệt, anh giống như đối cô lực khống chế càng ngày càng yếu rồi. Chỉ là cứ nhìnnhư vậy, thì anh sẽ không khống chế nổi!
Tô Thi Thi lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, trong lòng nói thầm: "Người này hẳn đã đến thời kỳ mãn kinh? Tính tình còn thay dổi nhanh hơn cả thời tiết tháng Sáu."
Điều tốt đẹp là vào hôm nay đường đi sân bay cực kỳ thông thuận, không có bao lâu liền đến sân bay.
"Anh...anh muốn cùng đi sao?" Tô Thi Thi lúc xuống xe, như là nhớ tới cái gì, hồi đầu có chút xấu hổ nhìn Bùi Dịch.
Cảm giác để cho anh như vậy một cái nhân vật lớn lưu lại ở trong xe chờ cô, có phần quá không có nhân đạo?
Bùi Dịch nhìn bộ dáng Tô Thi Thi cẩn thận, cho rằng cô là đang mời mình, ánh mắt ngoài ý muốn bắt đầu nhu hòa.
Lúc anh đang muốn xuống xe, bỗng nhiên nhận ra cách đó không xa một chiếc xe quen thuộc đang đậu. Mặt anh đen lại, đối với Tô Thi Thi nói: "Em vào đi, tôi ở chỗ này chờ em."
"A...." Tô Thi Thi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cảm thấy có chút mất mát, rồi quay đi, chính mình đi tới.
Chờ cô sau khi đi, Bùi Dịch quay đầu nhìn phía xa chiếc xe quen thuộc Cadillac kia, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Không quá một phút đồng hồ, cửa xe Cadillac mở ra, đi xuống là một người trẻ tuổi cách ăn mặc thời thượng.
"Sao không cùng vào theo?" Tần Phong đi đến trước xe Bùi Dịch, cười cười đánh giá anh.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc anh một cái, ngồi trở lại trong xe. Tần Phong khóe miệng nhếch lên, đi đến bên kia rồi chui vào xe.
Sau khi cửa xe đóng lại một giây, vẻ mặt của Tần Phong lập tức thay đổi. Anh nhìn theo hướng Tô Thi Thi mới đi đến rồi quay sang nói với Bùi Dịch: "Cậu thực sự sẽ kết hôn với cô ấy?"