Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 337: Lại háo sắc




"Trang viên rượu Đông Thành, số 88 đường Phong Khang."

Tô Thi Thi yên lặng nhìn địa chỉ Bùi Dịch gửi đến, con ngươi lóe sáng, khóe miệng chậm rãi cong lên.

"Sư huynh đi đến trang viên rượu?"

Trong ấn tượng của Tô Thi Thi, Tống Trọng Hạo hình như không uống rượu. Vậy mà trong khi làm việc lại chạy đến trang viên rượu, nhất định không đơn giản như vậy!Tô Thi Thi dọn dẹp đồ đạc một phen, cầm lấy túi xách đi ra cửa văn phòng.

"Em ngược lại muốn nhìn thử sư huynh anh tới cùng đang muốn làm cái trò quỷ gì!" Tô Thi Thi âm thầm xiếc chặt quả đấm.

Sư huynh cô không làm việc đàng hoàng, làm sư muội như cô đương nhiên phải giám sát anh!

Tô Thi Thi lúc xuống lầu, liền nhìn thấy chú Lý đã ở bên ngoài chờ rồi. Trên mặt ông còn hiện lên một nụ cười tươi tắn.

"Tên kia thật đúng là bá đạo." Tô Thi Thi có chút đau đầu, vừa thấy liền biết là Bùi Dịch bày mưu kế chú Lý tới.

Cô cũng không cự tuyệt, trực tiếp nói ra địa chỉ. Với kỹ thuật lái xe của chú Lý, không tới 10 phút liền đến nơi.

"Tô tiểu thư, ở chỗ này chờ, hay vẫn lại là?"

Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, khoát tay: "Chú Lý cứ đi về trước đi, có gì cháu sẽ gọi."

"Được." Chú Lý không có nói vô nghĩa, nổ máy xe liền đi rồi.

Tô Thi Thi nhìn chiếc xe kia băng băng chạy mất, yên lặng thở dài.

Không biết Bùi tiên sinh lần này cần thông qua cách thức như thế nào để biết hành tung của cô.

Dựa vào hiểu biết của cô đối với Bùi Dịch, cô để cho Bùi Dịch đi thăm dò địa chỉ, Bùi Dịch khẳng định liền biết rõ mọi chuyện.

"Thôi, mặc kệ, trước đi xem sư huynh đang làm gì đã." Tô Thi Thi lắc đầu, xoay người hướng tới bên trong trang viên rượu đi đến.

Đây là một tòa nhà nằm ẩn sâu trong một khu phố nhộn nhịp, nơi đây cực kỳ yên tĩnh, kiến trúc mang theo hơi hướng lịch sử, là phong cách Âu châu cổ điển, lộ ra một cỗ khí tức phong cách cổ xưa.

Trang viên rượu chiếm diện tích rất lớn, chỉ có một tòa kiến trúc phía ngoài là buôn bán rượu, cái khác đều là các hầm rượu bên trong trang viên.

"Thì ra là nơi này." Tô Thi Thi nhìn "Trang viên rượu Đông Thành" năm chữ, có chút kinh ngạc.

Cô trước kia ở trong TV từng nhìn thấy giới thiệu qua trang viên rượu này, nghe nói ông chủ của trang viên rượu này là người rất có gia thế, bên trong đều là nhân vật VIP mới có thể vào, người bình thường từ đầu vào không được.

"Sư huynh tại sao lại tới nơi này?" Tô Thi Thi nhíu mày, có suy nghĩ không thông.

Sư huynh cô là một kiến trúc sư nổi tiếng, tuy cũng là rất có tiền, nhưng mà anh lại không thích rượu, làm sao có thể trở thành khách VIP ở đây?

"Xong đời, hẳn không bị ném ra ngoài chứ?" Tô Thi Thi có chút khó nghĩ rồi.

Cô không phải khách VIP, chưa biết chừng vào không được. Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn lại là không nghĩ muốn lãng phí thời gian, tính toán trước cứ đi vào xem tình hình.

"Người là Tô tiểu thư?" Đang lúc Tô Thi Thi đi đến trước đại sảnh, tiểu thư lễ tân vừa thấy đến Tô Thi Thi, lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

"Cô... Cô biết tôi sao?" Tô Thi Thi kinh ngạc nhìn vị tiểu thư kia.

Mỹ nữ lễ tân kia cười nói: " Vị hôn thê của Bùi tiên sinh, hiện tại toàn bộ người ở Bắc Kinh người nào không biết người chứ."

"Ách..." Tô Thi Thi ngẩn người.

Cô đây là nhờ phúc của Bùi Dịch sao?

Bùi Dịch mặt mũi rất lớn, Tô Thi Thi không biết có phải Bùi Dịch trước đó đã nói qua hay không. Tóm lại, cô cô thể dễ dàng đi vào, mà còn rất nhanh biết rõ sư huynh cô đang ở đâu.

Lúc này, Xây dựng Tiệp Khắc trong văn phòng tổng giám đốc, thư ký Vương nơm nớp lo sợ báo cáo vị trí của Tô Thi Thi

"Tô tiểu thư đã đi vào, muốn để cho Dương Dũng theo vào hay không?" thư ký Vương thật cẩn thận hỏi han.

Bùi Dịch đặt văn kiện xuống, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, sau đó đứng lên đi tới cửa.

Thư ký Vương cả kinh.

Tổng giám đốc đây là nghĩ muốn tự mình đi?

Anh ta khẩn trương chạy đến một bên giá áo, thay anh lấy áo khoác tây trang, lúc đưa áo cho anh muốn nói lại thôi.

Lát nữa còn có một cái hội nghị quốc tế đó tổng giám đốc! Không thể họp mà không có tổng giám đốc được đâu! Anh ta sẽ bị thành viên ban quản trị giết chết đó tổng giám đốc!

Nhưng mà Bùi Dịch hiển nhiên đã hạ quyết tâm, đưa tay tiếp nhận áo khoác vắt ở trên cổ tay, cũng không quay đầu lại nói: "Đừng để cho người khác đã quấy rầy cô ấy."

Dứt lời liền mở cửa bước ra khỏi văn phòng.

Thư ký Vương nhìn cửa văn phòng mở ra, hồn lìa khỏi xác rồi

Người trái lại trước tiên nên nói muốn đi đâu mới đúng!

Anh ta làm thế nào cùng một đám thành viên ban quản trị chờ họp giải thích đây? Thư ký Vương khóc không ra nước mắt. (Chuyện này dễ ẹc, ông chỉ cần bảo sếp đi tìm vợ rồi, mấy người ý kiến cái gì, ai dám lên tiếng chứ?)

Ai cũng không biết Bùi Dịch đi nơi nào, Tô Thi Thi tự nhiên càng không biết.

Cô được người phục vụ dẫn đường, rất nhanh liền tìm được Tống Trọng Hạo.

"Quả nhiên là theo người ta hẹn gặp!" Tô Thi Thi nhìn đến Tống Trọng Hạo, đối diện anh có một người đang ngồi, con ngươi tối sầm ám.

Chỉ là đối tượng sư huynh cô hẹn gặp...

Tô Thi Thi yên lặng đánh giá soái ca ngồi ở đối diện Tống Trọng Hạo một phe. Riêng về khuôn mặt thôi quả thật rất tuấn tú, nhìn qua không tới 30, là một suất ca ngoại quốc.

Chỉ là suất ca này trên đầu tóc trắng! Bọn họ đang ngồi ở cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, rơi vào trên tóc của vị suất ca kia, tạo nên một mảnh ánh sáng lấp lánh

Tạo hình này cũng thật phong cách!

Tô Thi Thi sực nhớ tới hai năm nay trong Làng Giải Trí xuất hiện một vị suất ca họ Ngô, tạo hình của vị suất ca kia rất giống như người này.

Mà lúc này vị suất ca ngoại quốc kia đang cùng sư huynh cô ở bên kia phẩm rượu, nước da trắng nõn kia hòa với dáng vẻ của anh ta, thật là có chút giống tiểu thịt tươi.

"Không đúng, Tô Thi Thi mày sao lại háo sắc rồi!"

Tô Thi Thi mạnh mẽ xoa nhẹ mặt mình, cô vậy mà ở trong này nhìn đến ngây người.

"Khụ khụ, Tô tiểu thư, tôi đây trước đi xuống rồi." Bên cạnh người phục vụ vụng trộm nở nụ cười một phen, xoay người rời đi.

Tô Thi Thi vẻ mặt xấu hổ. Không tồi Bùi Dịch không ở trong này, bằng không cô chết chắc rồi!

Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, cô chỉ là một người bình thường, nhìn đến suất ca đương nhiên nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Tống Trọng Hạo còn không biết chính mình bị theo dõi, lúc này đang cùng vị suất ca trò chuyện, nhìn qua cực kỳ hưng phấn.

Mà người ngồi đối diện kia lại chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, thỉnh thoảng hướng về phía Tống Trọng Hạo nâng ly lên: "Cạn một ly?"

Tống Trọng Hạo lập tức lắc đầu: "Tôi không uống rượu."

Suất ca liếc anh một cái, phun ra một chữ: "Tệ."

Tô Thi Thi nhíu mày, vị suất ca ngoại quốc này quốc ngữ trái lại nói không tệ.

Cô im lặng không tiếng động đi qua, ngay lúc cô muốn tới gần bọn họ thêm chút nữa, Tống Trọng Hạo vừa lúc quay đầu lại.

"Sư muội?" Tống Trọng Hạo sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi, roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, giống như là nhìn thấy quỷ một dạng.

"Choang!" Vị suất ca ngồi đối diện kia bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, cái ly từ trong tay rơi xuống mặt đất, nát tan.

"Rượu của tôi!" Suất ca mặt lập tức suy sụp thêm vài phần, siêu cấp ủy khuất trừng mắt nhìn Tống Trọng Hạo, "Anh mau đền rượu cho tôi!"

"Tôi..." Tống Trọng Hạo muốn khóc, nhìn Tô Thi Thi, lại nhìn suất ca, vẻ mặt đau khổ nói, "Hai vạn tám một chai, Anh tha cho tôi đi."

"Không bồi thường? Từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy anh nữa!" Suất ca thở phì phì ngồi trở lại chỗ của mình.

"Đức An, đừng keo kiệt như vậy, không phải chỉ là một bình rượu thôi sao!" Tốn Trọng Hạo lập tức qua đi dỗ anh ta, thậm chí ngay cả Tô Thi Thi đều đã chẳng quan tâm rồi.

Tô Thi Thi thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng ẩn ẩn giật giật.

Sư huynh cô... Hẳn không là cái loại này đi?

Nhưng mà một màn này trước mắt, thấy thế nào đều giống như là cặp tình nhân đang cãi nhau!

"Sư muội, anh trước dẫn hắn đi hầm rượu, hẹn gặp lại." Ngay tại lúc Tô Thi Thi sững sờ, Tống Trọng Hạo không biết cùng vị suất ca Đức An kia đã thỏa hiệp xong chuyện gì, lúc này muốn dẫn hắn đi.

Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, nhìn bóng lưng sư huynh cô khẩn cấp thoát đi, ngầm khinh bỉ nở nụ cười.

"Muốn chạy trốn?"

Tô Thi Thi đuổi theo, vươn tay giữ lấy cổ tay sư huynh cô, cười nói: "Em khoảng thời gian trước đối với rượu đỏ có chút nghiên cứu, sư huynh anh lại không hiểu rượu, vẫn lại là để cho em tới giúp anh giới thiệu cho vị suất ca này đi."

"Sư muội..." Tống Trọng Hạo thân thể cứng lại rồi, đang muốn kiếm cớ cự tuyệt, Đức An đột nhiên xông lên giữ chặt tay Tô Thi Thi, kích động nói: "Cô biết rượu, nhanh lên mang tôi đi tìm rượu, tôi chỉ uống hẳn không xem!"

Chỉ biết uống hẳn không xem? Nào có loại si mê rượu như này!

Tô Thi Thi buồn bực nhìn Đức An cầm lấy tay mình, thử hai lần cũng chưa bỏ ra được.

Tống Trọng Hạo thấy thế cũng nóng nảy, tiến đến bên cạnh Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi: "Sư muội, Bùi tổng hẳn không có tới chứ?"

Tô Thi Thi trong lòng hồi hộp.

Dựa theo tính tình Bùi Dịch, sẽ không đến sao?

Chết tiệt Bạch Mao sắc lang, lại vẫn không buông tay!