Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 329: Oan gia ngõ hẹp




Đèn rực rỡ mới lên, cuối mùa thu nhiệt độ không khí đã rất thấp. Hàng vạn ngôi nhà đã bắt đầu lên đèn, làm cả thành phố này tựa hồ đều đã che đậy một tầng nhàn nhạt ánh sáng ấm áp.

Sự yên lặng, bình yên.

Trong thành phố này lại có một nơi nào đó lại phi thường náo nhiệt, ban đêm mới đúng là lúc nó sáng rực rỡ nhất.

"Thi Thi, chúng ta thật sự phải vào bên trong sao?" bên ngoài Ám Nhữ, Ôn Ngọc thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo Tô Thi Thi, chần chừ không dám tiến lên.

Tô Thi Thi quay đầu vỗ vỗ tay cô, cười tít mắt nói: "Không sợ. Tần Phong không phải nói đây là chỗ bạn anh ta mở sao? Không có việc gì."

Vừa nhắc tới Tần Phong, Ôn Ngọc mặt lập tức suy sụp xuống.

Biết Ám Nhữ là là quán bar do một người bạn của Tần Phong mở, là do lần đó Ôn Ngọc phát hiện Tần Phong tới hộp đêm ngoạn chơi, Tần Phong vì biện trong sạch mới nói cho cô biết. Lại cho cô một cái thẻ VIP, bằng không hôm nay hai người bọn họ từ đầu cũng không cách nào đặt chân đến nơi này.

"Đi!" Ôn Ngọc hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm thật lớn, lôi kéo Tô Thi Thi đi nhanh về phía trước.

Khuôn mặt thanh thuần kia lại mang theo một cỗ quyết tuyệt, mà lại không hiểu sao sinh ra một cỗ khí thế bi tráng

Tô Thi Thi không khỏi mỉm cười. Nha đầu kia không đến mức phát điên lên, mà các cô cũng không phải tới nơi này thác loạn.

Cô ngẩng đầu nhìn quán bar trước mặt lộng lẫy huy hoàng, trong lòng lại vẫn là có chút khẩn trương.

Người giàu có thường thích đốt tiền, bên trong nơi này mỗi ngày đều xảy ra một chuyện vượt qua sự tưởng tượng của các cô, nguy hiểm cực kỳ. Nhưng hôm nay, hai cô gái này lại đánh bạo nghĩ muốn xông vào đây một lần.

"Hừ! Tốt nhất có thể tức chết bọn họ luôn đi!" Tô Thi Thi ở trong lòng căm giận nói.

Ám Nhữ vẫn như cũ giống như trong trí nhớ cô vậy, thần bí huy hoàng, như là một thế giới khác.

Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc đi vào căn phòng quen thuộc. Cô không phải lần đầu tiên tới nơi này, lại còn nhớ rõ lần trước cô là bị Dương Dũng mang đến đây.

Khi đó cô đối với sự bá đạo của Bùi Dịch rất không hảo cảm, còn mang theo Đại Cẩu Tử xông vào căn phòng bao riêng - -

"Hí..." Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày đó, Tô Thi Thi vẫn lại là nhịn không được run run một phen, trong lòng thậm chí có chút đồng tình Tần Phong.

Ngày đó Tần Phong bị Đại Cẩu Tử ức hiếp cực kỳ thê thảm, Tô Thi Thi vừa đi một bên cùng Ôn Ngọc kể những chuyện xảy ra ngày đó.

Ôn Ngọc sau khi nghe được chuyện này trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng mới lúng ta lúng túng phun ra hai chữ: "Cầm thú!"

Cô nói xong nói xong, hốc mắt lại đỏ lên, đáng thương nói: "Anh ấy thậm chí ngay cả con chó đều đã không buông tha! Lại còn cho dùng thuốc!"

"Ách..." Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy

Tần tổng, thực thực xin lỗi, tôi giống như lại nói bậy rồi...

May mà hai người rất nhanh liền đến phòng bao riêng, người phục vụ dẫn các cô đến căn phòng bao riêng xong liền đi ra ngoài, các cô có cần gì liền có thể trực tiếp rung chuông.

"Gọi chút đồ ăn đi." Tô Thi Thi đem tất cả đèn mờ trong căn phòng này bật sáng lên, tựa vào sofa bằng da màu đỏ sậm, giống như một vị đại gia dường như hướng về phía Ôn Ngọc nâng nâng cằm, "Lấy loại rượu mắc nhất ở đây!"

"Được!" Ôn Ngọc trịnh trọng gật đầu, trực tiếp lật đến trang sau cùng của menu, giá mỗi bình rượu kia đều khiến người ta tắc lưỡi.

Nếu Tần Phong là kách VIP ở nơi này khách, vậy thì dùng danh nghĩa của anh ghi sổ. Hai cô mới không thèm khách khí với anh, cho anh trả tiền chết luôn. (Chị ơi, nơi này của chồng chị đó, chị tiêu hoang như vậy anh Dịch ko xót đâu, nhưng mà chị biết của anh rồi thì chị có xót ko?)

Mà các cô không biết, bởi vì hai người các cô tự dưng biến mất, Bùi Dịch cùng Tần Phong thiếu chút nữa đem toàn bộ Bắc Kinh này lật tung lên rồi.

Thi Dịch, ngày thường phòng khách vô cùng - náo nhiệt, lúc này đặc biệt an tĩnh không khí có chút áp lực.

Bùi Dịch ngồi ở trên ghế sofa sắc lạnh lùng, Tần Phong ngồi ở ghế tựa bên kia, sắc mặt cũng lạnh lùng vô cùng.

Quản gia ở bên cạnh thấy vậy người đổ mồ hôi lạnh.

Bùi Dịch trước mặt người ở bên ngoài vẫn lạnh như băng, ông vốn đã thành thói quen, nhưng mà đây là lần đầu tiên ông nhìn đến Tần thiếu gia sắc mặt đáng sợ như vậy.

"Tô tiểu thư, Ôn tiểu thư, bảo trọng." Quản gia ở trong lòng yên lặng nói. Ông cơ hồ có thể đoán được tình cảnh Tô Thi Thi các cô sau khi bị tìm được sẽ thế nào.

"Bùi tiên sinh."

Lúc này, thư ký của Bùi Dịch từ bên ngoài đi tới, lập tức đi tới trước mặt anh, đối với anh nói: "Tìm được rồi."

Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, lại vẫn không nói chuyện, bên cạnh Tần Phong roạt một phen từ trên chỗ ngồi đã bật lên, nhìn thẳng thư ký Vương hỏi: "Ôn tiểu thư có còn ở đó hay không?"

"Hai người họ ở cùng một chỗ." thư ký Vương nói xong, thật cẩn thận nhìn hai vị tổng giám đốc khủng bố liếc mắt một cái, ấp úng nói, "Bọn họ hiện tại ở trong Ám Nhữ."

"Ám Nhữ?" Bùi Dịch cùng Tần Phong sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống.

Bùi Dịch hai mắt không thể nhận ra nheo một phen, trong mắt lộ ra quét xuống nguy hiểm.

Tô Thi Thi, giỏi lắm! Lá gan em rất lớn!

"Chuyện này nhất định là chủ ý Tô Thi Thi, đem Ngọc nhà tôi dạy hư rồi!"

Tần Phong chém đinh chặt sắt nói.

Bùi Dịch mặt không chút thay đổi liếc anh một cái, đứng lên, một bên đi ra ngoài, một bên lạnh lùng nói: "Cậu không chưa cho Ôn tiểu thư thẻ VIP, các cô ấy có thể đi vào sao?"

Tần Phong bị lời này làm cho nghẹn họng.

Bùi Dịch đầu óc vận động thật là nhanh, anh cái gì cũng chưa nói, đã bị đoán được. Đúng là, nếu không phải anh cho Ôn Ngọc thẻ VIP, các cô từ đầu đến cửa Ám Nhữ cũng đều đã vào không được.

"Cậu nói dễ nghe quá ha, Ngọc nhà tôi hẳn là đi theo xem náo nhiệt rồi? Nhất định là Thi Thi xúi giục cô ấy." Tần Phong một bên đi ra ngoài, một bên nói thầm,.

Lúc này người tìm được, vẻ mặt khó coi vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, lại khôi phục dáng vẻ thường ngày lúc trước.

Bùi Dịch nghe được lời anh nói, quay đầu lại lạnh lùng nhìn qua: "Không phải do người phụ nữ của cậu ồn ào, vợ yêu của của tôi sẽ lớn mật như vậy sao? Cậu vẫn lại là trước hết nghĩ thử xem bản thân mình đã đắc tội gì với cô ngốc nhà cậu đi."

"Tôi không trêu chọc Ngọc tức giận gì nha." Tần Phong nhíu mày, đến chính anh đều đã có chút không dám xác định, anh hẳn không thật sự chọc tới nha đầu kia chỗ nào rồi chứ?

Hai người, người nào đều đã nói không lại người nào, đến sau cùng toàn bộ đều đã trầm mặc, lái xe nhắm thẳng Ám Nhữ đi đến.

"Nha đầu thối, bị anh tóm được, em chết chắc rồi!" Hai người nghiến răng nói thầm.

Mà lúc này, trong phòng VIP của Ám Nhữ, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc ăn qua loa vài món, sau cùng chỉ còn lại có một chai Lafite*.

Rượu Lafite: Là một loại rượu vang đỏ được làm từ nho trong trong lâu đài Lafite. Loại rượu này được xem là ông hoàng trong các loại rượu, nằm trong top 10 chai rượu có giá cắt cổ nhất thế giới. Giá một chai rượu của nó vào khoảng 5 tỷ đồng, riêng vỏ chai cũng có giá khoảng 500tr

Hai cô gái ngoạn chơi cả một ngày, đã sớm bụng đói kêu vang, lúc này chính đang ăn ngấu ăn nghiến, đợi cho lúc các cô ăn cũng bắt đầu nó bụng, cửa phòng VIP liền mở ra, có người đi vào.

"Các vị khách quý, đây là rượu các vị đã gọi." Một vị tiểu thư tiếp rượu bưng một cái khay, thướt tha duyên dáng đi tới.

"Giọng nói này..." Tô Thi Thi động tác dang cắt miếng bít tết ngừng lại, theo bản năng ngẩng đầu.

Lúc vừa thấy, thiếu chút nữa tưởng mắt mình mù rồi!

"Tô Thi Thi?" Hiển nhiên người nọ cũng thấy được Tô Thi Thi, cô ta cả kinh thiếu chút nữa ném cái mâm trong tay xuống, "Làm sao có thể là cô!"

"Oan gia ngõ hẹp."

Tô Thi Thi trong đầu chỉ hiện lên một câu này.

Cô không nghĩ tới ở nơi này vậy mà lại đụng mặt Đoàn Ngọc Tường, không nghĩ tới cô ta vậy mà ở trong này là tiểu thư tiếp rượu!

Đây chính là đại tiểu thư Đoàn gia ngày xưa cao cao tại thượng kia sao, chuyện này quá đặc biệt quá huyền ảo rồi!

"Đoàn tiểu thư?" Ôn Ngọc chớp mắt, trên tay cắm một miếng bò bít tết, giống như chịu được thật lớn kinh hách, "Cô như thế nào lại mặt quần áo như vậy? Ngực đều đã lộ ra hết rồi."

"Phụt..." Tô Thi Thi nhịn không được, trực tiếp phun ra.

Ôn Ngọc, Cô không hổ là bạn tốt của tôi!

"Các người..." Đoàn Ngọc Tường trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, cúi đầu nhìn đến trên thân mình mặc bộ đồ màu đen cúp ngực, xấu hổ hận không thể lấy cái động chui vào.

Cô ta đời này không nguyện ý nhất chính là bị Tô Thi Thi nhìn đến bộ dạng này của mình. Đúng là không nghĩ tới, cô ta mới đến nơi đây đi làm chưa được một tuần, đã bị Tô Thi Thi vừa vặn đụng mặt!

"Tôi đi nhầm chỗ rồi." Đoàn Ngọc Tường hít một hơi thật sâu. Cô ta không thể hất bàn mà đi ra ngoài, cô ta cần phải kiếm tiền, cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Nhưng mà cô ta cũng tuyệt đối chịu không nổi tiếp tục đợi ở chỗ này, cô ta tất phải đi.

Nhưng mà cứ như vậy rời đi, cô ta làm sao có thể cam tâm!

Haizzz, ngu là 1 cái tội, đã thua còn ko chịu nhận là cái ngu thứ hai, đứng đó cho Thi nhà tui vùi dập là cái ngu thứ ba. Nói chung tại cô ngu thôi, lúc đi được thì mau biến đi