Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 327: Nó mới là tình yêu




Sợ?

Bùi Dịch khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, xem bản thiết kế thôn Thành Trung trước mắt do chính mình thiết kế, trong mắt tất cả đều là tự tin.

Trong từ điển của anh cho tới bây giờ liền không có cái chữ "sợ" này!

Tần Phong tự nhiên cũng không nói thêm gì, đối với cái tên bạn thân này của mình, anh vẫn đều cực kỳ tin tưởng.

Ngày trôi qua thật sự nhanh, một tháng sau, hạng mục đấu thầu dụ án thôn Thành Trung rốt cục toàn diện bắt đầu, đến lúc đó sẽ có mấy chục công ty tham gia còn có truyền thông đến ghi hình trực tiếp.

Cạnh tranh đấu thầu ngày đó, Tô Thi Thi hơn năm giờ liền thức dậy, thật hiếm có tỉnh dậy sớm hơn so với Bùi Dịch.

Cô lặng lẽ rời giường đi đến phòng bếp thay Bùi Dịch làm bữa sáng. Lúc Bùi Dịch đến nhà ăn, nhìn trước mắt bữa sáng phong phú, còn có một cô gái ngồi đối diện với anh bên bàn ăn cười đến ngọt ngào, trong mắt tất cả nhu ý.

"Bùi Dịch, anh không tỏ vẻ chút gì sao?" Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch chỉ là nhìn chính mình liếc mắt một cái, tiện ngồi xuống bên cạnh bàn ăn bắt đầu ăn bữa sáng, không khỏi có chút mất mác.

Bùi Dịch nghe vậy, uống một ngụm sữa đậu nành, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó chỉ chỉ ghế dựa: "Đến đây ăn cơm."

"Hừ!" Tô Thi Thi mất hứng rồi.

Lúc này, ngồi ở bên kia cúi đầu ăn bữa sáng Đoàn Tĩnh Đồng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Thi Thi: "Bữa sáng này là do chị làm?"

Tô Thi Thi vô tình liếc mắt nhìn cậu: "Mau nói cám ơn!"

Đoàn Tĩnh Đồng tròng mắt hơi híp, một bên uống sữa đậu nành một bên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là chị muốn để cho anh trai em nói cám ơn, chị đúng là người phụ nữ ham hư vinh."

"Em!" Tô Thi Thi tức giận đến cắn răng, hung tợn nói, "Đây là tình yêu!"

Đoàn Tĩnh Đồng gãi gãi đầu: "Em chỉ là một đứa trẻ, em mới không hiểu những thứ này."

"Không hiểu mới là lạ." Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Đoàn Tĩnh Đồng.

Thằng nhóc này giống tiểu quỷ vậy, có gì mà nó không biết rõ ràng là cố ý đang cười cô.

Tô Thi Thi không phát hiện, Bùi Dịch nghe bọn họ nói chuyện, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên.

Anh liền thích dáng vẻ cô gái nhỏ này giương nanh múa vuốt, như vậy trong nhà mới có sinh khí.

Chỉ là lúc Tô Thi Thi quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, ý cười trên mặt Bù Dịch đã hoàn toàn biến mất, nghiêm trang ăn bữa sáng.

Tô Thi Thi không khỏi cảm thấy thất vọng. Cô hiếm khi làm một bữa sáng cho anh, lại còn bị cắt vào tay, cho rằng Bùi Dịch sẽ khen ngợi cô hai câu. Kết quả Bùi tiên sinh dáng vẻ một chút cũng đều không thèm để ý!

"Chị dâu, chị có phải ăn không ngon miệng hay không?" Lúc này, Đoàn Tĩnh Đồng dò xét đưa đầu chồm qua, ánh mắt quay tròn nhìn chằm chằm thức ăn trong chén của Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, tên nhóc này chỉ khi có có việc cần đến cô mới có thể kêu cô là chị dâu.

Cô không khách khí nói: "Đừng có ý đồ với chị, đồ của ai nấy ăn, Tiểu Mập Mạp!"

"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng thở phì phì trừng mắt nhìn cô, "Không được bảo em là Tiểu Mập Mạp, em có béo chỗ nào đâu!"

"Mười tuổi 50 cân, em còn không mập?" Tô Thi Thi cười nói.

"Chị! Chị!" Đoàn Tĩnh Đồng bị Tô Thi Thi chọc đến chỗ đau.

Cậu từ trước đến nay không cảm thấy được chính mình béo. Nhưng từ khi đến chỗ này, Tô Thi Thi vẫn luôn bắt cậu giảm béo. Cậu mới ý thức đến chính mình có bao nhiêu béo.

Lúc này bị cô nói đến mặt đỏ tai hồng, cậu dưới tình thế cấp bách hét lên: "Chị thực không lễ phép, dựa theo vai vế mà nói, em chính là chú trẻ của chị, chị dám đối đãi với trưởng bối của mình như vậy sao?"

"Hừ!" Tô Thi Thi tức giận đến nặng nề mà thở ra một hơi.

Cô - - không cùng một đứa trẻ so đo!

"Như thế nào, có phải cảm thấy hổ thẹn rồi hay không? Vậy thì đem bữa sáng của chị cho em, dù sao chị cũng không muốn ăn." Đoàn Tĩnh Đồng đắc ý hả hê nói.

Cậu còn không có vui vẻ được vài giây, chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng chiếc đũa đặt ở trên bàn.

Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Đoàn Tĩnh Đồng, giọng nói thật bình tĩnh: "Còn chưa ăn no?"

Đoàn Tĩnh Đồng thân thể cứng đờ, đứng lên bỏ chạy: "Em ăn no rồi!"

"Nó vì cái gì sợ anh như thế?" Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ Đoàn Tĩnh Đồng chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Bùi Dịch.

Tuy có đôi khi cô cũng hiểu được Bùi Dịch khí thế tỏa ra cực kỳ khủng bố, nhưng mà Đoàn Tĩnh Đồng là em trai ruột của anh, không đến mức sợ thành bộ dạng này đi?

Bùi Dịch sắc mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, nghe vậy nhìn Tô Thi Thi, khóe miệng nhếch lên: "Muốn biết?"

Tô Thi Thi gật đầu.

Vô nghĩa, không muốn biết cô hỏi anh để làm chi?

Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, thân thể đi phía trước hơi chút ghé sát vào người cô, thấp giọng nói: "Lấy lòng anh, anh sẽ nói cho em biết!"

"Anh... Hừ!" Tô Thi Thi quay đầu, người đàn ông này mỗi lần chỉ biết dùng duy nhất một chiêu!

Nhìn thấy dáng vẻ thở phì phì của cô, Bùi Dịch tâm tình càng tốt hơn một chút. Những chuyện như vậy vẫn thường xuyên diễn ra trong tòa nhà này, đột nhiên, Bùi Dịch nhớ tới cái gì, khẽ cau mày

Anh đối với Tô Thi Thi nói: "Em hôm nay không được lên mạng."

"A?" Tô Thi Thi sửng sốt một phen, chuyển đề tài cũng quá nhanh đi?

Không biết có phải hay không sợ cô hỏi tới, Bùi Dịch nói xong liền đứng lên, bỏ lại một câu "Anh đến công ty đây." Liền đi rồi.

Lúc Tô Thi Thi phản ứng kịp, Bùi Dịch đã vào trong viện, rất nhanh liền lên xe rời khỏi tòa nhà.

"Kỳ quái, anh ấy là có ý tứ gì?" Tô Thi Thi nghĩ mãi không xong.

Hôm nay có diễn ra cạnh tranh đấu thầu, nghe nói còn có trực tiếp nữa mà?

Tô Thi Thi càng nghĩ càng cảm thấy được không thích hợp, Bùi Dịch vì cái gì không cho cô lên mạng?

Nhưng mà cô biết Bùi Dịch làm như vậy, khẳng định có dụng ý của anh. Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, vẫn lại là quyết định nghe lời anh.

Cô sau khi đến công ty vẫn ở trong phòng làm việc của mình, an tâm vẽ bản thiết kế, không có xem xét tin tức.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, thoáng cái đã qua mười giờ sáng, Tô Thi Thi đang sửa chữa một chỗ chi tiết trên bản vẽ, đột nhiên nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.

"Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ? Thật là Bùi tổng?"

"Rất đẹp trai nha! Trước kia tuy cũng từng nhìn thấy trên TV vài lần, đúng là cảm giác không hiểu sao anh ấy hôm nay đặc biệt đẹp trai, cho dù là đứng ở bên cạnh Hỗ tổng, cũng không kém cỏi chút nào!"

"Bọn họ hai người lực lượng ngang nhau, quả thực quá đẹp trai rồi!"

Bên ngoài tiếng nhân viên nói chuyện rất lớn, Tô Thi Thi không có đóng cửa sổ nhìn ra văn phòng, nghĩ muốn không nghe đều đã khó.

"Bùi Dịch? Còn có Hỗ Sĩ Minh?" Tô Thi Thi tim đập một phen, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Cô nhướng mày, đóng máy tính lại đứng lên, chần chừ một hồi, vẫn lại là đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi văn phòng, liền gặp được một đám người đang vây quanh màn hình TV LCD treo trên tường, một đám hưng phấn cực kỳ.

"Tô tổng!" Có người nhìn thấy Tô Thi Thi, lập tức đứng thẳng người, đồng thời lặng lẽ lôi kéo người bên cạnh.

"Tô tổng... Chúng ta..." Một đám người không nghĩ tới Tô Thi Thi hội đột nhiên sẽ ra ngoài, lười biếng bị nắm vừa vặn, toàn bộ đều đã cực kỳ khẩn trương.

"Đang xem cái gì?" Tô Thi Thi mặt không biến sắc hỏi han.

"A..., chúng tôi đang xem truyền hình trực tiếp buổi đấu thầu dự án thành phố mới thôn Thành Trung. Vừa rồi Bùi tổng cùng Hỗ tổng đến tham dự rồi. Đúng rồi Tô tổng, cô có biết không? Thì ra tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc chính là Bùi tổng!"

"Xây dựng Tiệp Khắc!" Tô Thi Thi lúc nghe được chuyện này, tim đột nhiên nhảy một phen.

"Khụ khụ..."

Người nữ nhân viên kia vừa dứt lời, liền nghe bên cạnh truyền đến một trận tiếng ho khan. Chỉ thấy Tống Trọng Hạo không biết từ lúc nào đi tới đứng sau lưng bọn họ, là do anh ngắt lời người nữ nhân viên kia đang nói.

"Sư huynh..." Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt quả đấm, mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn Tống Trọng Hạo.

Tống Trọng Hạo tiếp xúc đến ánh mắt của Tô Thi Thi, vội vàng dời đi ánh mắt, quay đầu bỏ chạy.

"Thì ra anh đã sớm biết!" Tô Thi Thi trong lòng hiểu rõ, quả đấm chậm rãi xiết chặt.

Được lắm!

Tuy trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng mà xác định cùng suy đoán là hai việc khác nhau.

Tô Thi Thi ngẩng đầu trông đi qua, chỉ thấy trong màn hình TV người chủ trì đang ở giới thiệu thân phận đại biểu của người đại diện công ty tới tham gia cạnh tranh đấu thầu.

"Không nghĩ tới Bùi tổng chính là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, thật sự là thần long kiến thủ bất kiến vĩ nha."

Người chủ trì nói những lời này cùng lời của nữ nhân viên kia vô cùng giống nhau.

"Vậy sao, thì ra anh thật sự đúng là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc." Tô Thi Thi từ từ nheo lại hai mắt, ánh mắt nhìn qua có chút nguy hiểm.

Miệng cô chậm rãi cong lên, trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn.

Những người thân quen với cô nhìn vào liền biết, cô càng tức giận, tươi cười lại càng sáng lạn!