Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 312: Điên rồi phải không




"Tô Thi Thi, đến đây."

Ngay tại lúc Tô Thi Thi muốn chạy trốn, phía trước truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi bước chân lập tức ngừng lại, quay đầu trợn mắt nhìn anh, đành phải kéo chặt áo choàng lại, hướng về phía anh đi qua.

"Bên ngoài gió lớn, tại sao lại chạy đến chỗ này?" Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, cởi áo khoác choàng lên trên người Tô Thi Thi, trong giọng nói chứa đầy ôn nhu trước giờ chưa có, "Chúng ta đi vào trước, vũ hội lập tức liền muốn bắt đầu rồi."

"A...." Tô Thi Thi có chút thất vọng. Cô vốn dĩ muốn nghe xem Bùi Dịch sẽ đáp lại Hỗ Minh Phỉ như thế nào, không nghĩ tới cứ như vậy bị anh kéo đi rồi.

"Nghĩ cái gì? Muốn anh ôm em vào? Hay là ẳm kiểu công chúa?" Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi chậm chạp không chịu đi, cúi đầu để sát vào bên tai cô hỏi.

Tô Thi Thi thân thể lập tức như quả bóng được bơm căng, vội vàng nắm lấy cổ tay anh, kéo anh liền đi về phía trước: "Mau đi đi, Đồng Đồng rất khả năng là đang đi tìm chúng ta rồi."

Mà động tác của hai người lúc này người ở bên ngoài nhìn vào, giống như là Thi Thi đang tựa vào trong lòng Bùi Dịch vậy.

Hỗ Minh Phỉ nhìn hai người rời đi, quả đấm gắt gao xiết chặt, móng tay đâm vào trong thịt, in thành nhiều dấu đỏ ủng trong lòng bàn tay.

"Bùi Dịch, anh quá không coi ai ra gì rồi!" Hỗ Minh Phỉ tức giận rồi.

Cô ta nói với Bùi Dịch nhiều câu như vậy, Bùi Dịch một chút cũng chưa để ý đến, nhìn đến Tô Thi Thi ở bên kia, anh ta lập tức liền đi tới, xem cô ta như không khí.

"Buồn cười!" Hỗ Minh Phỉ nhìn bóng lưng Tô Thi Thi rời đi, trong mắt hiện lên quét xuống tia lạnh lẽo.

Dù là cô ta có tự tin cao ngạo đến đâu, bị một người đàn ông coi không ra gì nhiều lần như vậy, cô ta không thể bình tĩnh nữa rồi.

Nhưng cô ta không phải Lâm Tâm Như, lại càng không phải là Đoàn Ngọc Lộ cái loại phụ nữ không đầu óc kia. Cô ta có cao ngạo cùng thủ đoạn của riêng mình.

"Tô Thi Thi, chờ coi đi! Người đàn ông này nhất định là của tôi!" Hỗ Minh Phỉ ở trong lòng oán hận nói.

Cô ta ngay từ đầu đối Bùi Dịch quả thật không mấy cảm thấy hứng thú. Nhưng mà trải qua khoảng thời gian tiếp xúc tới nay, cô ta nơi chốn vấp phải trắc trở, lại càng khơi dậy ý chí chinh phục trong lòng cô ta!

"Bùi Dịch, tôi nhất định làm cho anh thần phục dưới chân tôi!" Hỗ Minh Phỉ hít sâu một hơi, sửa sang quần áo của mình lại một chút, mới chậm rãi hướng tới nhà chính đi đến.

Cô ta biết Nhậm Tiếu Vi tại thay cô ta tìm cơ hội cùng Bùi Dịch tiếp xúc. Ngay từ đầu có chút khinh thường, nhưng mà cô ta hiện tại đột nhiên thích loại cơ hội này rồi!

Yến hội lập tức mà bắt đầu, điều làm Tô Thi Thi ngạc nhiên chính là, bữa tiệc này hầu như quy tụ tất cả nhân vật có địa vị ở Bắc Kinh này rồi

Cho dù có một số nhân vật còn chưa có tới, cũng phái đại diện đến đây. Bởi vậy nếu nói đây là một vũ hội thì không đúng lắm, này đúng hơn là một bữa tiệc rượu của đám doanh nhân trong thương trường, đến đây bàn chuyện làm ăn thì hơn.

"Nãy giờ chị chạy đi đâu vậy hả?" Đoàn Tĩnh Đồng thấy Tô Thi Thi trở về, lập tức chạy tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói, "Có rất nhiều hồ ly tinh để ý đến anh trai em rồi, chị nên giữ chặt lấy."

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi dở khóc dở cười, thằng nhóc này mới ngày nào nhìn thấy cô là chướng tai gai mắt, bây giờ lại giúp đỡ cô đánh hồ ly tinh rồi sao?

Cô còn không kịp vui mừng một giây, liền nghe Đoàn Tĩnh Đồng chu mỏ nói: "Những cái cô gái này dáng vẻ quá đẹp, không an toàn. Cũng là chị loại dáng vẻ xấu xí như thế này mới an toàn, sẽ không cho anh trai em đội nón xanh."

"Đồ nhóc con!" Tô Thi Thi cắn răng, trừng mắt nhìn Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng nói, "Em còn dám nói một câu có tin chị đánh mông em hay không?"

"Chị... Chị!" Đoàn Tĩnh Đồng tức giận đến nói không ra lời, lườm cô một cái, quay đầu bỏ chạy rồi.

Mà cậu còn chạy đi mất, không biết chạy tới nơi nào, tất cả mọi người tìm không thấy cậu đâu nữa.

Thời điểm Tô Thi Thi nghe được tin tức, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Có cần đến vậy không chứ? Chỉ như vậy đã bị hù?

Cô vốn dĩ chỉ là muốn để cho Đoàn Tĩnh Đồng dỗi đừng đi tìm người khác gây chuyện, ai ngờ đến cậu trực tiếp tức giận đến trốn đi rồi.

Như vậy cũng tốt, cô không hề tán thành một đứa trẻ như Đoàn Tĩnh Đồng đến tham dự loại vũ hội này, cô vẫn lại là hi vọng thế giới của cậu an tĩnh một chút.

"Tạm thời không ai tìm được nó." Bùi Dịch không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Tô Thi Thi, ở bên tai cô thấp giọng nói.

Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức hiểu rõ ra, nhỏ giọng nói: "Em còn tưởng rằng là chính thằng bé trốn đi."

"Nó có thể thông minh như vậy sao?" Bùi Dịch nhìn cô liếc mắt một cái.

Tô Thi Thi bị nói làm cho nghẹn họng. Được rồi, nếu bàn về chỉ số thông minh, người nào so với được với Bùi tiên sinh anh chứ.

Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi tìm không thấy con trai nhỏ, đều đã có chút tức giận. Nhưng mà còn có khách khứa đang ở nơi này, bọn họ lại không thể phát tác. Bùi Dịch rất nhanh cũng vội vàng đi chào hỏi khách khứa, Tô Thi Thi trốn vào một góc yên tĩnh, cô cũng không thích loại yến hội thế này.

Chỉ là cô nghĩ muốn tránh đi để được thanh tĩnh, cũng không có nghĩa là người khác sẽ xem nhẹ cô.

"Tô tiểu thư, phu nhân gọi cô đi qua bên kia một lát." Hồng Cầm đi đến trước mặt Tô Thi Thi, trên cao nhìn xuống liếc cô một cái, nói xong liền đi.

Tô Thi Thi bất đắc dĩ, người hầu tính tình to gan như vậy cô vẫn lại là lần đầu gặp.

Cô đặt ly rượu xuống, chỉnh lại quần áo một chút, lúc đi đến chỗ Nhậm Tiếu Vi đã có chút sửng sốt.

Lúc này, Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi kề vai đứng ở sân khấu trung tâm của vũ hội, tựa như là muốn tuyên bố chuyện gì.

Tô Thi Thi trong lòng đột nhiên hiện lên một cái ý nghĩ không tốt lắm, xoay người muốn đi. Nhưng cô còn chưa đi được một bước, liền nghe Nhậm Tiếu Vi đối với cô nói: "Thi Thi, cô đến đây."

Tô Thi Thi đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng lúc xoay người lại đã khôi phục bình tĩnh.

"Thi Thi, tới đứng ở bên cạnh ông nội đi." Đoàn Kế Hùng đột nhiên hướng tới Tô Thi Thi vẫy vẫy tay.

Tô Thi Thi dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa không ngã sấp xuống.

Ông nội? Cô có nghe lầm hay không?

Đoàn Kế Hùng điên rồi sao? Ông ta hận cô như thế, cô cùng ông ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, khi nào thì lại biến thành ông nội cô rồi hả?

Tô Thi Thi kìm lòng không đậu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt tiếp xúc với Bùi Dịch.

Bùi Dịch cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua, đối với cô âm thầm gật gật đầu.

Tô Thi Thi có chút bối rối tim ở một khắc này lập tức bình tĩnh lại.

Cô hất cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng phía trước đi đến.

Cô cũng thật muốn nhìn Đoàn Kế Hùng tới cùng tính toán làm cái gì!

Đến nơi, Đoàn Kế Hùng thường ngày đối với Tô Thi Thi luôn luôn là thái độ lạnh lùng, lúc này dị thường hòa ái dễ gần.

Mãi đến khi Tô Thi Thi đứng ở bên cạnh ông ta, ông ta mới hướng mọi người ở đây nói: "Mọi người hẳn là đều đã nghe nói, Thi Thi là cháu gái Đoàn gia tôi. Lúc trước bởi vì có chút nguyên nhân, Thi Thi rời khỏi Đoàn gia."

Ông ta nói xong quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi, trong giọng nói có chút đau lòng, lại có chút hối hận: "Cháu ngoan, cho con chịu khổ, ông nội trước đều đã hiểu lầm con, mãi đến khi con lần trước trên sóng truyền hình nói những lời này, ông nội mới hiểu được tâm tư của con"

"Con đã nghĩ muốn trở về như thế, hôm nay vừa lúc thừa dịp tất cả mọi người ở đây, ông liền tuyên bố, từ nay về sau con chính là cháu gái duy nhất của Đoàn Kế Hùng ta!"

Đây là cái tình huống gì?

Tô Thi Thi có chút lờ mờ. Thế giới này như thế nào đột nhiên huyền ảo rồi hả? Đoàn Kế Hùng là uống nhầm thuốc sao? Vậy mà để cho cô trở về Đoàn gia, mà còn đối với cô cười hiền lành như thế?

Không bình thường! Lão già này tuyệt đối không thật tâm gọi cô về. Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt quả đấm, cô mới không tin, Đoàn Kế Hùng hội đột nhiên đổi tính.

Giữa bọn họ có bế tắc không cởi bỏ, Đoàn Kế Hùng đối với cô hận thấu xương, làm sao có thể để cho cô trở về Đoàn gia?

"Cháu ngoan lúc trước để cho cháu phải chịu uất ức rồi, con có phải không chịu tha thứ cho ông nội hay không?" Đoàn Kế Hùng thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, ngữ khí trầm trọng nói.

Tô Thi Thi ánh mắt u ám thêm vài phần, trong lòng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Cô không có nhìn phản ứng của Bùi Dịch, cũng không có nhìn mọi người ở đây.

Trước mắt chỉ hiện ra hình ảnh mẹ cô cùng bà nội, còn có khuôn mặt của bà ngoại cô. Tất cả những hình ảnh trước kia đủ loại ở trong đầu cô hiện lên như sương mờ.

Muốn cô cùng ông ta diễn trò sao? Vẫn còn muốn cô phối hợp?

Tô Thi Thi khóe miệng cong lên, đi về phía trước một bước, đối với Đoàn Kế Hùng chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Ông nội còn nhớ rõ trước kia đồng ý với mẹ con chuyện kia không?"

Lời này vừa nói ra, Đoàn Kế Hùng trên mặt tươi cười khoảnh khắc cứng ngắt, đáy mắt tức giận một phen bạo phát ra.

Cái tiện nha đầu tạp chủng!