Edit: ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
"A, thật là tức chết!" Tại nhà lớn Hỗ gia, Hỗ Minh Phỉ ném đi tất cả máy tính, điện thoại di động, ipad, giận đến phát điên.
"Lập tức đem tất cả các tin tức liên quan tới tôi xoá hết! Tôi không muốn phải nhìn thấy nữa!" Hỗ Minh Phỉ giận đến thét chói tai.
Thật mắc cỡ chết người, cô ta lớn như thế này, cho tới bây giờ không có mật mặt quá như vậy.
Ở trong quán cà phê đàn đoạn đàn cổ đó bị người ta thấy, hơn nữa còn bị người khác nghĩ cô ta khi dễ một cô gái đến nỗi làm cho người ta òa khóc!
Hỗ Minh Phỉ hai tay ôm đầu, tức chết cô ta rồi!
Ngay cả ông của cô ta cũng gọi điện thoại tới đây hỏi cô ta chuyện là sao. Cô ta từ nhỏ chính là đứa cháu được cưng chiều, không có phạm những sai lầm thấp kém như vậy!
Lúc này, điện thoại bị cô ta ném sang một bên vang lên. Hỗ Minh Phỉ cầm lên vừa nhìn, là anh của cô ta gọi tới, thở phì phò, không đợi bên kia nói chuyện liền quát.
"Em nhất định phải làm cho Tô Thi Thi trả giá thật lớn, muốn cho cô ta mât hết mặt mũi! Em thề, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Hỗ Minh Phỉ thét lên, tính khí đại tiểu thư hoàn toàn bộc phát ra.
"Tức giận như vậy làm cái gì? Đã sớm nhắc nhở qua em, phải đề phòng cô ta." Hỗ Sĩ Minh có chút im lặng. Đứa em gái này chính là quá tự tin, để cho Tô Thi Thi dạy dỗ cô một lần cũng tốt.
"Cô ta cùng Bùi Dịch hợp nhau... A! Bọn nó tại sao lại ở chỗ này! Chó đáng chết, bắt bọn nó đuổi ra ngoài cho tôi!"
Hỗ Minh Phỉ đột nhiên hét ầm lên: "Anh, anh tại sao không bắt bọn nó đuổi ra ngoài! Muốn bắt bọn nó nuôi đến khi nào?"
Hỗ Minh Phỉ muốn điên rồi.
Không biết hai cái chó này là có phải là bởi vì nghe được cô ta gọi Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, cho nên mới chạy vào không nữa.
Cho nên chạy đến trong phòng của cô ta, thấy đồ liền gặm. Không có quá một phút, liền đem gian phòng của cô ta làm thành một cảnh hỗn độn! 🤣🤣🤣🤣🤣🤣
"A!" Trong nhà lớn Hỗ gia xuất hiện tiếng thét chói tai kinh khủng trong giây lát, toàn bộ người giúp việc của Hỗ gia ở trong góc nhỏ, ai cũng không dám lên tiếng.
Tính khí đại tiểu thư, cho tới bây giờ cũng không tốt!
Đầu bên kia, Hỗ Sĩ Minh yên lặng cúp điện thoại, trong mắt tia độc ác chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng có một chút bất đắc dĩ.
Hai con chó điên kia, đem đến thì dễ, đuổi đi thì khó!
"Bùi Dịch đáng chết, anh hẳn là mong tống được bọn nó đi!"
Hỗ Sĩ Minh xoa xoa cái trán, gọi điện thoại gọi cho trợ lí hỏi: "Người huấn luyện chó tìm đã tới chưa?"
Trợ lí đỗ mồ hôi: "Đã có người đến xem qua, nhưng mà hoàn toàn dạy dỗ bọn nó không được, hai con chó đó không chịu nghe lời."
Trợ lí lo sợ, nhỏ giọng nói: "Nếu không trực tiếp đuổi đi ra ngoài?"
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối sầm.
Anh ta thật sự muốn đuổi chúng nó đi. Mấu chốt là hai con chó đáng chết kia luôn muốn ở lại nhà bọn họ, Chết sống không chịu đi ra ngoài! Vâng chó nhà anh chị rất lầy bạn rất thích 😄😄😄😄😄😄😄
Trừ khi đánh chết bọn nó, nếu không căn bản không cách nào đến gần.
"Tiếp tục tìm!" Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.
Mà bên kia, sau khi Tô Thi Thi trở lại biệt thự, rất nhanh liền thấy được tin tức liên quan tới Hỗ Minh Phỉ.
Cô ngồi trên ghế dựa ở phòng sách, ôm máy tính vừa nhìn vừa cười: "Sớm biết ở lại xem kịch hay rồi."
"Rất buồn cười?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Bùi Dịch không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh ghế dựa.
Tô Thi Thi lập tức thu nụ cười, ngồi thẳng người, nghiêm trang lắc đầu: "Không buồn cười."
Không biết tại sao, kể từ khi Bùi Dịch trở về, sắc mặt liền không tốt lắm. Cô nên cố gắng không chọc giận anh.
"Nếu không buồn cười thì đừng nên xem." Bùi Dịch xoay người đi tới bàn đọc sách bên cạnh, từ trên bàn cầm lên một quyển sách, hướng cô ném tới, "Đọc sách."
"Đọc sách... Bùi Dịch, em không muốn xem!" Khi Tô Thi Thi nhìn thấy trên quyển sách đề ba chữ "Tố nữ kinh", rất muốn không phải đọc.
*Tố nữ kinh: là một tác phẩm cổ điển của Trung Quốc, tương truyền là do nàng Tố Nữ viết. Nàng là một con người rành rẽ nghệ thuật yêu đương và là cố vấn cho hoàng đế về chuyện phòng the. Các bạn cứ hỏi google đại thẩm sẽ biết thôi
Cô làm bên trong phòng thiết kế, cũng không phải là nghiên cứu báo cáo tính toán, tại sao cần xem loại sách này!
"Tô tiểu thư, nói lời giữ lời." Bùi Dịch ngồi trở lại đến vị trí của mình, ngẩng đầu liếc cô một cái, "Tự em nói muốn xem hết."
"Em..." Tô Thi Thi á khẩu không trả lời được. Cô ngày hôm qua đầu óc lúng túng, đúng là đã nói lời như thế.
"Nhưng mà..."
Tô Thi Thi lặng lẽ nhìn quyển sách. Không thích nhưng mà, đọc là phải đọc!
Nửa giờ sau, Tô tiểu thư thấy đoạn văn đầu, cầm sách chạy đến bên cạnh Bùi Dịch, rất nghiêm túc nói: "Nơi này có nói đến vấn đề tần suất, tuổi hai mươi thịnh thì ngày làm hai lần, gầy yếu thì ngày làm một lần, tuổi ba mươi, thịnh thì ngày làm một lần, hèn kém hai ngày một lần."
Cô vừa nói ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch: "Chú Bùi, anh cũng hơn ba mươi ha? Như vậy một ngày một lần là được rồi." 😏😏😏😏😏😏
Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh một cái liền đen, vươn tay liền đoạt lấy quyển sách trên tay Tô Thi Thi, bộp một cái ném nó nằm trên bàn, nhìn chằm chằm mắt của cô, nói rõ từng chữ một: "Anh năm nay 28, không tới ba mươi!"
Anh vừa nói xong liền nắm lấy tay Tô Thi Thi, đem cô kéo vào trong ngực, vuốt vuốt cằm của cô: "Tô tiểu thư, em đang hoài nghi năng lực của anh sao?"
Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: "Đây là sách nói, chừng ba mươi tuổi thì đàn ông một ngày một lần là đủ rồi, nhiều đối với thân thể không..."
"Tô tiểu thư, em xem sách đúng thật là không tiếp thu được gì rồi. Năm hai mươi, nên nửa ngày làm một lần, anh hiện tại liền giúp em nghiệm chứng một phen!" Bùi Dịch vừa nói khom lưng ôm lấy Tô Thi Thi, hướng phòng ngủ đi tới.
"A, không cần! Em tin tưởng! A, Bùi Dịch, anh coi chừng thận hư!"
"Tinh tẫn nhân vong!"
Tinh tẫn thân (nhân) vong: Lao lực quá mà chết =)))) *phần lớn hiểu theo nghĩa lao lực trong chuyện í*
Tô tiểu thư rất nhanh liền kêu hô không nỗi nữa. Bùi Dịch tự mình nghiệm chứng, để cho cô hoàn toàn hiểu ý tứ của sách.
Tô Thi Thi thề, sau này lúc cô đọc sách, tuyệt đối không lắm mồm!
Sau mấy ngày, Tô Thi Thi vừa bận rộn chuyện cạnh tranh của công ty xây dựng Minh Đỉnh, vừa tìm một đống sách về nhiều phương diện để xem.
Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn như cô không thèm để ý, nhưng mà trong lòng cô quật cường không muốn thua kém.
"Hỗ Minh Phỉ, tôi sẽ đem cô cao ngạo đánh xuống đáy!" Tô Thi Thi Tròng mắt híp lại, trong lòng cũng sớm đã có quyết định.
Chẳng qua là cô xem sách càng nhiều, lại hiểu một cái đạo lý.
Con người thâm độc không lường được, ngày đó khi Hỗ Minh Phỉ cùng Nhậm Tiếu Vi nói chuyện phiếm, lúc nói tới những thứ số liệu chuyên nghiệp, kì thực hơn phân nửa đều là hù dọa người mà thôi.
Nghe đạo lý rõ ràng, trên thực tế cô không có một chút hiểu biết.
Tô Thi Thi không khỏi lắc đầu, xem ra như thế nào học tập cũng là một môn học vấn. Hỗ Minh Phỉ được dạy dỗ thành một người phụ nữ cái gì cũng biết, đoán chừng đọc rất nhiều sách đi
Ngày chủ nhật hôm đó nghỉ ngơi, cô đang ôm máy tính nằm trên ghế xem một chương trình khảo nghiệm đồ cổ, khi thấy có người đem đồ vật lúc xưa vứt bỏ làm báu vật, mắt cô sáng lên.
Cô chạy đến bên cạnh Bùi Dịch, nịnh nọt nhìn anh: "Bùi tổng, anh có cái gì thoạt nhìn giống như đồ dỏm, trên thực tế là là đồ trang sức cao cấp không?"
Bùi Dịch khóe miệng thật nhếch lên, để văn kiện phê duyệt xuống, quay đầu yên lặng nhìn cô: "Có."
Tô Thi Thi lập tức hưng phấn nói: "Có thể đem cái kia cho em mượn xem một chút không?"
Bùi Dịch không lên tiếng, đứng lên đi tới bên cạnh giá sách, từ một trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi cầm ở trong tay cẩn thận nhìn một chút, Đây là một sợi dây chuyền, làm những mắc xích như miếng đồng trên lắc tay, cách khoảng lại kết một miếng ngọc nhìn giống như mắt mèo gì đó.
Những miếng ngọc này nhìn có vẻ là thật, ngược lại sợi dây chuyền này...
Tô Thi Thi hai ngày nay cũng xem không ít kiến thức về phương diện này, liếc nhìn những thứ này, như có điều suy nghĩ nói: "Này nhìn hình như là đồ cổ."
Cô ngẩng đầu lên, chỉ chỉ những thứ đồ cổ này, hỏi: "Bùi Dịch, có bao nhiêu năm lịch sử?"
Bùi Dịch đi tới lấy dây chuyền, vừa giúp Tô Thi Thi đeo vào, vừa nói ra một con số.
Tô Thi Thi cứ nghĩ nó là đồ dỏm, lại không nghĩ ra nó lại có giá trị như vậy! Đột nhiên cảm thấy nó rất nặng.
"Nếu không..., có thể mang đi, để ngừa bất cứ tình huống nào!" Tô Thi Thi vốn là muốn để cho Bùi Dịch lấy lại, nhưng mà vừa nghĩ, đến lúc gặp mặt Hỗ Minh Phỉ, trên người cô có thể có vài món vũ khí!
Bùi Dịch thấy cô đưa tay nhận, tựa như thoáng thở phào nhẹ nhỏm, đi tới giá sách lấy tài liệu về châu báu thất lạc cho cô: "Hỗ Minh Phỉ ở phương diện châu báu thành tựu cũng không tệ."
Tô Thi Thi vừa nghe ý chí chiến đấu tăng cao, ôm lấy sách liền xem.
Một tuần sau, Tô Thi Thi hỏi Bùi tiên sinh tại sao thoạt nhìn giống như đồ dỏm, nhưng trên thực tế là giây chuyền thật.
Bùi tiên sinh vốn là đem sợi dây chuyền bằng ngọc thạch được làm kĩ lưỡng đem mài cho cũ lại.
Bùi Dịch chính mình cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ tại Tô tiểu thư thích đơn giản, không cầu kì. Anh trước muốn muốn tặng lễ vật cho cô, cô chết sống không chịu lấy, không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra biện pháp như thế.
Thật là không dễ dàng!
Cuối cùng Tô Thi Thi cũng buồn bực.
"Em sao lại cảm giác giống như là đeo hàng giả cả người?"
Bên cạnh, Bùi tiên sinh đang xem văn kiện mặt triệt để đen lại.
Lúc này, rất nhanh công trình ở Thành Trung thôn đã bắt đầu. Tứ đại gia tộc sau hai mươi năm lại cùng nhau tranh đấu, ở thành phố này cũng xem như là một chấn động không nhỏ.
Một hồi không biết chiến đấu, lặng lẽ khai hỏa.
Haizz... qua tuần sẽ cố gắng chăm lại. Ngày 3 chương hoặc hơn. Nói chung là sẽ đc ít nhất 3c đó. 1 mình bạn làm thôi, mấy đứa nhà bạn bận lém, bận hơn bạn rồi 😥😥😥😥😥😥😥😥
Bởi thế lúc bạn làm có chỗ nào sai sót cứ cmt để bạn sửa. Góp ý nhẹ nhàng nha. Đừng nói lời cay đắng. Con tim tui mong manh lắn 😶😶😶😶😶😶😶😶😶😶