Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 283: Tức giận đến nở nụ cười




Edit: Mít + Ryeo

Beta: Ryeo

"Tô Thi Thi, ông nói sao cũng là cha của cô. Trong thân thể cô đang chảy dòng máu của ông cho, sinh mệnh của cô là ông cho. Cô nói thế nào cũng không thể thấy chết mà không cứu?"

Đoàn Ngọc Tường nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, thanh âm càng nói càng lạnh, giống như là Tô Thi Thi là cái Thập Ác Bất Xá bất hiếu chi tử một dạng.

Tô Thi Thi trong lòng run sợ, trên mặt không chút cảm xúc nói: "Thấy chết mà không cứu? Xin hỏi ông ta sắp chết sao?"

"Này... Không phải, ông..."

"Theo tôi thấy mặt mũi cô bầm dập như vậy hẳn là bị ông ta đánh đúng không, điều này chứng tỏ tình hình sức khỏe của ông ta là không tệ đi?" Tô Thi Thi khi nói chuyện, ánh mắt rơi vào nơi khóe miệng Đoàn Ngọc Tường.

Cho dù Đoàn Ngọc Tường thoa phấn lót rất dày, vẫn như cũ nhìn ra được khóe miệng có vết thương.

Hiển nhiên là bị người ta đánh! Xem ra Đoàn Ngọc Tường bị vợ chồng Đoàn Chấn Ba tìm được cũng đã bị khống chế.

Ở Bắc Kinh này, liền tính Đoàn Ngọc Tường bọn họ hiện tại đã cùng Đoàn gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà dù sao cũng là Đoàn gia đại tiểu thư, người dám đánh cô ta trừ bỏ Đoàn Chấn Ba, còn có người nào?

Theo cô biết, Đoàn Kế Hùng còn không đến mức hướng đứa cháu gái, người bị chính mình bị trục xuất ra khỏi cửa động thủ.

Đương nhiên, trừ bỏ đối phó Tô Thi Thi cô.

Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên quét xuống cô đơn. Ông nội của cô luôn nghĩ muốn để cho cô chết, cha của cô cũng chỉ mong sao cô chết.

Mà hiện tại, cô cái này, người chị cùng cha khác mẹ vậy mà tới trách cứ cô thấy chết mà không cứu được.

Cô thật sự cực kỳ muốn biết cô tới cùng có chỗ nào thấy chết mà không cứu được!

Đoàn Ngọc Tường bị ánh mắt lợi hại của Tô Thi Thi nhìn chăm chú làm cho toàn thân không được tự nhiên, cô ta theo bản năng đưa tay chạm vào khóe miệng, tay vừa mới va chạm vào miệng vết thương, nhịn không được run run một phen.

Thật sự đau!

Cô ta rất muốn quay đầu bước đi, đúng là cô ta không thể.

"Nếu mày không thể gọi con nhỏ đó tới cho tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Cho mày sống an nhàn nhiều năm như vậy, mày không báo đáp cho ông đây, ông đây liền giết chết mày!"

Lời Đoàn Chấn Ba nói còn đang vang bên tai cô ta, Đoàn Ngọc Tường kìm lòng không được hai tay ôm cánh tay, rốt cuộc chịu đựng không nổi, hướng tới Tô Thi Thi quát.

"Tôi tới cùng làm sai cái gì? Tôi chẳng qua là muốn sống một ngày cho chính mình, tại sao nhất định không buông tha tôi? Tại sao vẫn như âm hồn không tiêu tan quấn lấy tôi!"

Tô Thi Thi sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp lời của cô ta. Đây là tư tưởng điên rồi sao? Coi cô như Đoàn Chấn Ba?

"Bọn họ dù sao cho cô hai mươi mấy năm danh phận đại tiểu thư Đoàn gia, cung cấp cho cô áo cơm không lo. Cô lấy đi tài sản của bọn họ, lại vẫn trách bọn họ không buông tha cô?" Tô Thi Thi cười lạnh.

"Quả nhiên là Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa nuôi lớn đứa con, một dạng máu lạnh!"

"Cô!" Đoàn Ngọc Tường bị ngại mặt một câu đều đã nói không nên lời, sắc mặt hung dữ khủng bố, bất cứ giá nào nói, "Tô Thi Thi, cô hãy nghe cho kỹ, không sai, chính là ông để cho tôi tới tìm được cô rồi! Ông hiện tại đang ở bệnh viện, muốn gặp cô."

Đoàn Ngọc Tường nói xong cười rộ lên: "Tôi biết cô không muốn đi, đúng là sinh mệnh của cô là ông cho. Ông thế nào đều là bố đẻ của cô, điểm này người nào đều không đổi được. Dù sao tôi nói đã nói rồi, có đi hay không tùy cô."

Tô Thi Thi nở nụ cười.

Bọn họ tính là cái gì? Đạo đức sao?

Người kia cho cô sinh mệnh, cho nên cô không thù hận nhóm người muốn giết chết chính mình, còn phải liếm mặt đi hầu hạ bọn họ?

"Cô không đi cô sẽ hối hận, cô nên là biết thủ đoạn của ông, ông làm cho tất cả mọi người biết cô là đứa con gái bất hiếu!"

Đoàn Ngọc Tường thấy Tô Thi Thi không có động tĩnh gì, khẩn trương nói: "Cha bảo tôi nói cho cô, mạng của cô là cha cho cô, không có cha thì không có cô, cho dù là ông bảo cô đi chết, cô chết cũng đáng!"

"A - -" Tô Thi Thi mạnh xiết chặt quả đấm.

Cô hôm nay xem như lĩnh giáo cái gì gọi là vô liêm sỉ!

"Cho tôi sinh mệnh phải không? Tôi đây nói cho cô biết, nếu không phải tôi mạng lớn, tôi cũng sớm đã bị ông ta hại chết không biết bao nhiêu lần, ơn của ông ta tôi đã sớm trả đủ rồi!"

"Con người được sinh ra sẽ là một cá thể độc lập, người nào cũng không có quyền nắm giữ mạng sống của người khác! Không sai, là ông ta sinh tôi ra, các người yên tâm, tôi nhất định báo hiếu! Thật tốt! Ông ta!"

Tô Thi Thi cắn răng, gằn từng chữ nói.

Cô tự nhủ chính mình không nên tức giận, không cần khổ sở. Nhưng khi nghe những lời phán xét của bọn họ, lòng của cô vẫn lại là không tự giác đau đớn.

Lòng tràn đầy cô đơn, đây là người thân của cô.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ muốn mặc kệ người nào, cho dù bọn họ đối xử với cô như vậy, cô vẫn không thể hạ quyết tâm tuyệt tình.

Nhưng mà, tại sao bọn họ cứ muốn ép buộc cô trở thành người nhẫn tâm!

"Vậy cô tới cùng có đi gặp cha hay không?" Đoàn Ngọc Tường bị khí thế của Tô Thi Thi làm hoảng sợ, kìm lòng không được lui về sau một bước, cảnh giác nhìn cô.

Cô ta cũng không biết Đoàn Chấn Ba tại sao muốn Tô Thi Thi đi bệnh viện gặp cha mình.

Trong khoảng thời gian này, chân bị thương của Đoàn Chấn Ba đã gần bình phục, chẳng qua còn cần ngồi xe lăn. Ông ta nếu muốn gặp Tô Thi Thi mà nói, hoàn toàn có thể chính mình đến tìm cô.

Đoàn Ngọc Tường không muốn liên lụy đến việc này, vội vàng nói: "Tôi nói đã nói, nếu cô không muốn hối hận thì đi bệnh viện..."

"A, thời gian đã trễ như thế, Bùi Dịch sao còn chưa đến?" Tô Thi Thi bỗng nhiên cắt ngang lời Đoàn Ngọc Tường nói, nâng đồng hồ lên nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn về hướng cô ta vừa rồi đi tới, tự nhủ nói.

"Anh ấy nói muốn đi mua bữa sáng giúp tôi, sao chậm như thế?"

"Bùi Dịch muốn đến đây?" Đoàn Ngọc Tường theo bản năng sờ soạng mặt mình, sau đó hai tay mạnh che mặt, không hề nghĩ ngợi co cẳng chạy.

Cô ta hiện tại có bộ dạng này, sao có thể gặp người mình yêu mến!

Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Bùi Dịch nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của cô ta!

Tô Thi Thi nhìn Đoàn Ngọc Tường chạy mất dép, đáy mắt hiện lên quét xuống bi ai.

Cô là cố ý, cô không muốn cùng Đoàn Ngọc Tường dây dưa tiếp tục.

Cũng không biết đứng tại chỗ bao lâu, mãi đến khi phía sau truyền đến một giọng nói ấm áp, Tô Thi Thi mới hoàn hồn lại.

"Vừa rồi đụng tới người nào rồi hả?" Bùi Dịch tinh tế đánh giá sắc mặt Tô Thi Thi một phen, ân cần hỏi han.

"Đụng tới Đoàn Ngọc Tường rồi." Tô Thi Thi không có giấu diếm anh, xoay người nhìn trong tay anh mang theo bình giữ nhiệt, nhất bả đoạt lấy, "Vẫn lại là Bùi tổng lợi hại, có thể mua được sữa đậu nành khó tìm được thôi."

Tô Thi Thi mở nắp bình nước, để sát vào hít sâu nói: "Thật thơm!"

Bùi Dịch cũng không có truy vấn Đoàn Ngọc Tường tìm đến làm cái gì, Tô Thi Thi hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều.

Anh tiến lên nắm tay cô, xoay người hướng tới trong cao ốc đi đến.

Tô Thi Thi dừng chân, kinh ngạc nhìn anh: "Anh không đi công ty làm sao?"

"Có." Bùi Dịch nhàn nhạt nói, bước chân vẫn không dừng lại.

"Vậy anh không cần đưa em đi vào." Tô Thi Thi lấy lòng nói.

Nói đùa, Bùi Dịch ngày hôm qua đến đây hai lần đã làm cô trở thành người nổi tiếng trong tòa nhà lớn này rồi. Này hôm nay nếu còn đến nữa, cô không muốn bị chị em phụ nữ ở nơi này ghen đến chết được.

Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, nắm tay cô tiếp tục đi vào trong: "Anh đang muốn đi lên làm việc, nhanh lên, bị muộn rồi rồi."

"Cái gì?" Tô Thi Thi hoài nghi chính mình nghe lầm, "Anh làm ở trong công ty này?"

Bùi Dịch lúc này mới cúi đầu, đáy mắt lóe sáng, như cười như không nói: "Anh tới thay Tần Phong làm việc đúng giờ, cậu ấy gần đây có vẻ bận."

"Cái gì?" Tô Thi Thi ngây dại.

Như vậy cũng có thể?

Từ từ! Vậy chẳng phải là cô trong khoảng thời gian này, đều phải cùng Bùi Dịch làm việc cùng một phòng sao?

Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trên mặt một trận hồng lên, không biết nên dùng tâm tình gì.

Cô chạy chậm bắt kịp bước chân Bùi Dịch, lặng lẽ lôi kéo tay áo anh nói: "Chúng ta thương lượng một phen, đến công ty Tần Phong đi."

Nếu như cô hôm nay cùng Bùi Dịch cùng đi với nhau đến tan tầm, còn phải ở một phòng cùng nhau làm việc, kia chẳng phải là một ngày 24 giờ đều đã ở cùng một chỗ?

"Tô tiểu thư giống như cực kỳ không thích cùng anh ở cùng một chỗ?" Bùi Dịch quay đầu lành lạnh nhìn Tô Thi Thi, đáy mắt mang theo cảnh cáo.

"Làm gì có!" Tô Thi Thi lập tức yên lặng, ôm bình nước, cúi đầu như đứa nhỏ bị bắt nạt, đi theo anh cùng đi vào thang máy.

Từ bây giờ, cô coi chính mình là kẻ điếc, người mù, không nghe người ngoài bàn tán gì hết là được!

Bùi Dịch nhìn bộ dạng người phụ nữ nhỏ này giận dỗi mà không dám nói gì, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.

Nhìn quen với việc cô giương nanh múa vuốt, bỗng nhiên lại nhìn thấy bộ dạng khốn khổ ngoan ngoãn như vậy tựa hồ cũng không tệ.

Đến đây, Tô Thi Thi kéo màn che lại cùng Bùi tiên sinh "ở chung" làm việc.

Tô Thi Thi ngồi ở bàn làm việc Bùi Dịch ngồi bên cạnh, vậy mà hoàn toàn không tập trung được, mãi đến khi cô nhận được một cái tin nhắn.

"Bây giờ trên người chó ngao Tây Tạng là máu thật rồi."

Người gửi: Hỗ Sĩ Minh.