"Chị... Chị tại sao đi lại không có chút tiếng động? Nghĩ muốn hù chết em phải không?" Tô Thi Thi còn không có đến gần, Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô đang đi về phía mình trợn trừng mắt.
Tô Thi Thi buồn bực. Tên nhóc này khả năng cảnh giác cũng thật tốt quá rồi, cô đã đi nhẹ nhàng đến thế mà
Cô đứng thẳng thân thể, theo dõi bàn tay múp míp của cậu đang đặt ở trên bàn: "Em vừa rồi đang làm cái gì?"
"Em... Em nào có làm cái gì?" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng đưa tay ở trên quần áo xoa xoa, khẩn trương nhìn nhìn bốn phía, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Vậy sao? Nhưng mà chị vừa mới rõ ràng nhìn thấy em ăn vụng." Tô Thi Thi cười tít mắt đến gần một bước, khom lưng chỉ vào mặt cậu nhóc nói, "Em xem trên miệng em còn dính tương chưa kịp lau này."
"Chị... Chị nói bậy! Chị là người phụ nữ xấu xa, đừng hòng vu oan cho em!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng dùng cánh tay không bị thương chùi miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.
A - -
Tô Thi Thi nổi giận!
Một tên nhóc mà thôi, cô không nên tức giận. Nhưng mà như thế nào mỗi lần nhìn đến thằng nhóc này, tay cô liền ngứa tay như vậy!
Cô bỗng nhiên đứng thẳng thân thể, đối với Đoàn Tĩnh Đồng đang quay lưng lại hô một tiếng: "Bùi Dịch."
"Chị... Chị đừng nghĩ muốn gạt em!" Đoàn Tĩnh Đồng lời tuy nói như vậy, nhưng mà thân thể vẫn lại là không tự giác căng thẳng lên.
"Em không tin chính mình tự nhìn đi?" Tô Thi Thi vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía sau của cậu nhóc.
"Em..." Đoàn Tĩnh Đồng nghiêm không được, lén lút xoay người ra phía sau nhìn thoáng qua.
Cậu quay lại không thấy gì, liền nổi giận đùng đùng nhìn Tô Thi Thi: "Chị gạt em, người nào cũng không có!"
Tô Thi Thi hai tay ôm ngực, khiêu khích nhìn cậu bé: "Thì sao nào? Em có giỏi thì mắng chị một câu thử xem?"
"Chị... Đừng tưởng rằng có anh trai em làm chỗ dựa, em cũng không dám chửi chị! Em nói cho chị biết, em cùng với mẹ đều đã không thích chị, chị đừng hòng nghĩ muốn gả cho anh trai em!"
"Đứa nhỏ này..." Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, ở trong lòng mặc niệm: Lời trẻ nhỏ không chấp nhất, lời trẻ nhỏ không chấp nhất!
Đúng lúc này, cô đột nhiên nhìn chằm chằm sau lưng Đoàn Tĩnh Đồng, lại hô một tiếng: "Bùi Dịch."
"Chị...Chị lại muốn gạt em?" Đoàn Tĩnh Đồng triệt để nổi giận, "Em nói cho chị biết, liền tính anh trai em thật sự đến đây, em cũng sẽ chửi chị! Chị là người đàn bà xấu xa, hồ ly tinh!"
Cậu nói xong lấy chiếc đũa trên bàn cơm muốn hướng Tô Thi Thi ném qua, nhưng tay vừa mới nâng lên, bỗng nhiên bị giữ chặt lại.
"Quản gia, ông buông tay! Ông đừng quên, ông là người hầu của anh trai tôi, không phải của Tô Thi Thi!" Đoàn Tĩnh Đồng tránh thoát, còn tưởng rằng là quản gia chạy đến giúp đỡ, lập tức quay đầu, nhưng mà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
"Anh... Người... Em... Vừa rồi cái gì cũng chưa nói!" Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức không biết nói gì nữa.
Anh trai cậu như thế nào thật sự đến đây!
"Đoàn Tĩnh Đồng, quên những lời anh nói với em rồi phải không?" Bùi Dịch sắc mặt tối đen như mực.
Anh chỉ không có mặt một lúc, thằng nhóc này vậy mà lại ức hiếp Tô Thi Thi.
Đồng thời anh nghiêng người nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Thực tiền đồ!"
Tô Thi Thi sờ sờ cái mũi, lặng không tiếng động kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống.
Được rồi, bị đứa bé ức hiếp quả thật không có tiền đồ gì. Nhưng mà cô cũng không thể cùng một tên nhóc cãi nhau đi.
"Ăn cơm." Bùi Dịch buông Đoàn Tĩnh Đồng ra, mặt trầm xuống vào vị trí chủ tọa.
"Anh, anh không phạt em?" Đoàn Tĩnh Đồng có chút phản ứng không kịp. Anh trai cậu hôm nay sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Bùi Dịch lành lạnh liếc mắt nhìn cậu: "Không muốn ăn, trở về phòng."
"Không! Em chết đói!" Đoàn Tĩnh Đồng đặt mông lập tức ngồi xuống.
Mấy đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển, đặc biệt dễ dàng đói, nếu không phải vừa rồi thật sự đói cực kỳ, cậu cũng sẽ không chạy tới trộm đồ ăn.
Nghĩ tới đây, cậu buồn bực trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái. Đều là do người phụ nữ này hại cậu, mới có thể bị anh trai cậu nghe được những lời này.
Tô Thi Thi cực kỳ vô tội. Như thế nào lại là lỗi của cô?
Lúc này, Tiểu Ưu đem đồ ăn bưng lên, mỗi cái đặt ở trước mặt bọn họ.
Trong nhà mỗi người ăn thức ăn đều bất đồng. Tô Thi Thi ăn cơm giống như ăn tiệc, Bùi Dịch ăn lại có vẻ thanh đạm, mà Đoàn Tĩnh Đồng - - còn lại là thịt cá.
Tên nhóc này bữa cơm không có thịt sẽ không ăn, trước kia phỏng chừng trong trường học quý tộc bị quản quá nghiêm, xem trọng dinh dưỡng cân đối, rất nhiều thức ăn đều là bị hạn chế. Đến nơi này, cậu liền giống như con ngựa hoang được thả tự do, tha hồ ăn uống.
"Thịt kho tàu xem ra ăn rất ngon!" Đoàn Tĩnh Đồng cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối thịt kho tàu, giống như con mèo nhỏ đưa lên mũi ngửi ngửi, đang muốn nhét vào trong mồm, đột nhiên nghe được Bùi Dịch nói chuyện.
"Đem đồ ăn của tiểu thiếu gia mang xuống, thay rau dưa."
"Xoạch" một tiếng, thịt kho tàu đến miệng rơi xuống đến trên bàn. Đoàn Tĩnh Đồng vẻ mặt chấn kinh nhìn anh trai ruột của mình: "Anh..."
Bùi Dịch cũng không nhìn cậu cái nào: "Đầy mỡ, ăn rau tốt hơn, giải nhiệt, tránh phát giận. Đợi em khi nào tính tình ngoan hơn, sẽ được ăn những thứ này."
Anh nói xong lườm Tiểu Ưu đứng ở một bên không biết làm sao một cái: "Nghe không hiểu?"
Vâng ạ Tiểu Ưu vội vàng chạy đến dẹp mấy đĩa thịt kho tàu cùng một đĩa cá kho tàu đặt ở trước mặt Đoàn Tĩnh Đồng đi.
"Không!" hai cái tay béo ú của Đoàn Tĩnh Đồng giữ chặt cái bát không chịu buông.
"Đoàn Tĩnh Đồng, đừng để cho anh phải lặp lại lần nữa." Bùi Dịch buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cậu.
Đoàn Tĩnh Đồng nhất thời yên lặng, đáng thương tội nghiệp nhìn đồ ăn yêu thích của chính mình bị lấy đi, nhìn chằm chằm một lần nữa mấy đĩa rau dưa trước mặt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, ủy khuất vô cùng
Tô Thi Thi lặng lẽ lườm Bùi Dịch một cái, yên lặng cúi đầu ăn thức ăn của chính mình.
Bùi tiên sinh, anh cùng một đứa bé mười tuổi làm khó dễ, cũng so với em không ít tiền đồ.
"Thi Thi, tối ngày mai không đi đâu, cùng anh đi đến một nơi." Bùi Dịch ăn vài miếng cơm, đột nhiên nói.
"Tối mai?" Tô Thi Thi sửng sốt một phen.
"Ngày mai không phải là tối thứ bảy, Hỗ gia tổ chức vũ hội sao? Bùi Dịch tối ngày mai cũng cần phải ra ngoài? Hẳn không là..."
Tô Thi Thi hai mắt híp híp, khóe miệng hơi hơi hơi vạch, bình tĩnh nói: "Em tối mai có hẹn rồi."
Bùi Dịch động tác đang gắp thức ăn ngừng một trận, mặt chải quét một phen liền trầm xuống.
Có hẹn? Cái cô gái chết tiệt này!
"Hủy đi!" Bùi tiên sinh tức giận nói.
Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Khó mà làm được, đã đồng ý với người ta rồi!"
"Em... Được lắm!" Bùi Dịch không nói.
Vốn muốn hỏi cô hẹn với ai, nhưng đâu nào bỏ được sĩ diện mà hỏi.
Trong lòng anh kìm nén một cơn giận, cảm xúc tới vừa nhanh vừa vội, đến chính anh đều đã kinh ngạc không thôi.
"Đem thức ăn của Tô tiểu thư thay cùng tiểu thiếu gia một dạng." Bùi Dịch lạnh giọng nói.
Ăn đồ ăn ngon như thế làm cái gì? Vậy mà học theo người ta đi chơi rồi!
Tô Thi Thi tay nắm chiếc đũa cứng đờ, lặng lẽ lườm Bùi Dịch một cái.
"Anh là ghen tị sao?"
Cô không dám hỏi.
Chỉ là rau dưa của cô mới đưa lên, Bùi Dịch liền buông đũa xuống, mặt trầm xuống đứng lên liền đi rồi.
Đoàn Tĩnh Đồng vui sướng khi người gặp họa nhìn Tô Thi Thi: "Chị xong đời rồi."
Tô Thi Thi hướng cậu bài trừ bốn chữ: "Em cũng vậy thôi!"
"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ra sức ăn cơm.
Có ăn còn hơn không được ăn!
Trước đây, cậu ở trong trường học mỗi ngày đều bị khống chế lượng cơm ăn, không có một ngày được ăn no, hiện ở trong này ít nhất có thể đủ ăn!
"Ăn rất ngon sao?" Tô Thi Thi buồn bực nhìn cậu, lại nhìn xem trước mặt mình cải trắng luộc.
Cô rất nhớ canh nấm hầm canh gà của cô nha!
Tô Thi Thi cũng không có tâm tình ăn cơm, chờ Đoàn Tĩnh Đồng ăn xong liền khỏi nhà ăn, muốn đi thư phòng tìm Bùi Dịch.
Nhưng lúc cô vặn tay nắm cửa, vậy mà phát hiện người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia khóa trái cửa rồi!
"Được! Cho anh ghen chết luôn!"
Tô Thi Thi thở phì phì trở về phòng. Không qua bao lâu, Bùi Dịch cũng trở lại, nhưng mà cả đêm đưa lưng về phía cô ngủ, một câu cũng không nói.
Tô Thi Thi buồn bực, trong lòng tràn ngập tức giận. Anh không nói lời nào, cô cũng không nói nói. Ngày hôm sau lúc thức dậy, Bùi Dịch lại vẫn ở trên giường, một bộ dáng chờ cô đi giải thích.
Tô Thi Thi cũng không nhìn anh cái nào, mặc quần áo tử tế liền đi.
Bùi Dịch bị tức đến chỗ.
Cô gái ngốc! Không thấy được anh đang tức giận sao? Vậy mà không để ý anh!
Bùi Dịch mặc áo ngủ ngồi dậy, nhìn Tô Thi Thi ở bên ngoài của sổ kia, mâu quang càng ngày càng trầm. Xoay người đến bên giường, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, đã nghĩ tìm người điều tra một phen Tô Thi Thi với ai hẹn gặp.
Nhưng một khắc chuẩn bị bấm gọi đi kia, anh nhướng mày, đưa điện thoại di động ném ở trên giường.
"Cô bé ngốc, em hẳn là đoán ra được gì rồi đúng không?" Bùi Dịch có chút đau đầu xoa xoa mi mắt.
Tô Thi Thi có đôi khi thông minh để cho anh đều đã kinh hãi. Ngày đó cô ở trong thư phòng nghe được những lời này, phỏng chừng đã liên tưởng được không sai biệt lắm rồi. Lúc này rõ ràng cho thấy lại cùng anh đối nghịch.
"Có hẹn?" Nhớ tới dáng vẻ của cô gái nhỏ kia như đã dự liệu được từ trước, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống giảo hoạt.
Cô bé ngốc, anh ngược lại muốn nhìn thử, bây giờ em lại sẽ mang đến cho anh bất ngờ như thế nào!
Đăng truyện đêm khuya 😊😊😊
Cuối tuần bạn khá bận, lại đầu tháng nữa, bận vô cùng. Nên ko chắc có chương. Hết bận rồi tính 🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂(mai phải đi làm 😟😟😟😟)
Mọi người ngủ ngon. Cuối tuần vui vẻ. 😙😙😙😙😙😙😙