Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 260: Đứa bé mất tích




Edit: Mít

Beta: Ryeo

Tòa nhà kiến trúc màu xanh đậm dưới ánh mặt trời sáng rọi như lưu ly, xa xa nhìn lại, giống như là một viên đá quý màu xanh đậm dựng đứng trong phố xá sầm uất.

Mà ở tầng 12 cao ốc Ngôi Sao màu xanh đậm này, đó là nơi Tô Thi Thi bắt đầu ước mơ lập nghiệp của mình.

Tô Thi Thi đang ở cùng Tống Trọng Hạo tranh luận tên công ty, hai người tranh luận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, hận không thể trực tiếp xắn tay áo đánh nhau một trận.

"Sư muội, Tống Tô Ôn sao lại không xuôi tai? Lấy họ của ba người chúng ta ghép lại, có nhiều ý nghĩa nha!"

Tô Thi Thi mắt trợn trắng, chịu đựng kích thích, trầm giọng nói: "Tên này có ý nghĩa sao? Người khác hoàn toàn nghe không hiểu đây là có ý tứ gì, nghe qua liền quên, như vậy đặt tên để làm gì?"

"Vậy em thấy "Người một nhà" lại dễ nghe hơn chỗ nào, thật tầm thường mà!" Tống Trọng Hạo rất không đồng ý nói.

Tô Thi Thi tức giận đến nghĩ muốn đánh chết anh: "Đó là onlyfamly! " người một nhà" cái gì? Sư huynh, anh sống ở đất nước Tư Bản Chủ Nghĩa ba năm tiếng Anh nghe cũng bằng không!"

"Cái đó thì phải trách đám phiên dịch viên kia thôi!" Tống Trọng Hạo ngạnh cổ nói.

Tô Thi Thi nhăn mày nhăn trán, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi ngoắc tay Ôn Ngọc: "Mau tới đây giữ chặt anh ấy cho tôi, tôi muốn đánh người!"

Tống Trọng Hạo vừa nghe vội vàng ôm lấy cánh tay, cảnh giác nhìn Tô Thi Thi: "Sư muội, nói không lại không nên động thủ!"

Tô Thi Thi: "..."

Cô thật sự siêu cấp nghĩ muốn đánh người nha! Trình độ thiết kế của sư huynh cô thì không cần phải nói, nhưng trình độ đặt tên thật sự làm cho người ta làm rơi kính mắt!

Thời điểm Tô Thi Thi tức giận đến muốn ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh một chút, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Cô cầm lên nhìn cũng chưa từng nhìn liền nhận, ngữ khí không phải quá tốt: "Tôi là Tô Thi Thi!"

"Tô tiểu thư?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói sợ hãi của một người, phỏng chừng là bị cô dọa.

Tô Thi Thi sửng sốt, vội vàng nói: "Thật ngại quá. Quản gia, có chuyện gì vậy?"

"Cái kia... Tiểu thư có thể về nhà một chuyến hay không? Trong nhà có chút chuyện nhỏ." Quản gia thật cẩn thận nói.

"Xảy ra chuyện gì? Là Bùi Dịch sao?" Tim Tô Thi Thi lập tức nhảy dựng lên.

"Không phải, không phải tiên sinh, tiên sinh không có việc gì," quản gia vội vàng nói, "là chuyện liên quan đến tiên sinh. Cần Tô tiểu thư trở về một chuyến." Quản gia dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên nhỏ tiếp xuống, như là đang vụng trộm nói cho cô.

"Tô tiểu thư, cô trước gọi điện thoại cho tiên sinh, nói tiên sinh cũng cùng trở về."

Quản gia nói xong, giọng nói lại vang lên, nói với cô: "Tôi cúp máy trước."

Tô Thi Thi nghe di động truyền đến âm thanh tút tút báo đã cúp máy, trong lòng chậm rãi có cảm giác nặng nề hơn.

Cùng quản gia ở chung trong mấy tháng này, Tô Thi Thi biết ông không phải người nóng vội, nếu không phải thật sự có việc quan trọng, ông hẳn không gọi điện thoại.

Như thế...

Tô Thi Thi nhướng mày, nói với Tống Trọng Hạo cùng Ôn Ngọc: "Tôi có việc về nhà trước một chuyến, hai người cứ bàn bạc trước."

"Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Tống Trọng Hạo lập tức chạy lại hóng hớt, những chuyện tranh chấp vừa rồi tất cả không để ở trong lòng.

"Tạm thời vẫn không rõ ràng lắm, có gì gọi điện thoại." Tô Thi Thi nói xong, xách túi liền đi ra ngoài.

"Nhớ gọi điện thoại." Ôn Ngọc lo lắng nói.

Tô Thi Thi choàng áo quay lại nhìn bọn họ một cái rồi đi ra ngoài.

Cô nghĩ nghĩ, gửi cho Bùi Dịch một tin nhắn hẹn giờ, bốn mươi phút sau mới gửi đi.

Cô phải đi về trước xem tình huống, nếu có thể chính mình giải quyết, không muốn làm Bùi Dịch lo lắng.

Cô gửi xong tin nhắn, thang máy vừa lúc đến chỗ. Cô một bên cất điện thoại di động vào túi, một bên cúi đầu đi ra ngoài.

Vừa lúc Hỗ Sĩ Minh đến cao ốc Ngôi Sao, thật xa liền nhìn thấy Tô Thi Thi cúi đầu đi tới. Khóe miệng hắn ngoéo... một cái, đi thẳng đến chỗ cô.

"Ưm..."

Tô Thi Thi không thấy được phía trước có người lập tức liền đụng phải người phía trước. Cô che cái mũi bị đau, vội vàng giải thích: " Thật xin lỗi."

Chỉ là ngẩng đầu, biểu tình trên mặt cô nhất thời cứng lại rồi, như nhìn thấy quỷ một dạng.

Cô có phải hay không nhìn lầm rồi? Làm sao có thể là người điên này!

Tô Thi Thi im lặng lui về phía sau một bước, sau đó bước nhanh đi về phía trước.

"Tô tiểu thư, " Hỗ Sĩ Minh giữ chặt cánh tay cô, như cười như không nhìn cô, "Đụng vào người khác cứ như vậy mà đi sao?"

"Hỗ tổng, làm sao có thể là anh nha!" Tô Thi Thi lập tức tươi cười, đồng thời tay dùng lực vung, thừa dịp Hỗ Sĩ Minh không chú ý rút trở về.

Từ lần trước tại sân vận động, người đàn ông này sau khi bị Tần Phong cầu hôn, bọn họ liền không gặp lại, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.

Tô Thi Thi vội vã về nhà, cũng không rảnh cùng hắn vướng mắc, một bên quay đầu đi ra ngoài vừa nói: "Hỗ tổng đến tìm Tần tổng à? Anh đi nhầm chỗ rồi, anh ấy đang ở Xây dựng Tiệp Khắc, ra cửa rẽ trái, đi thêm năm phút đồng hồ, không cần cảm ơn."

"Tạm biệt!"

Tô Thi Thi nói xong liền chạy rất nhanh, cũng không để ý hình tượng, giống như con thỏ, nhanh như chớp bỏ chạy rồi.

Hỗ Sĩ Minh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ đi xa kia, đến bây giờ còn có chút thẫn thờ.

Bảo hắn đi tìm Tần Phong? Hỗ Sĩ Minh mặt đen như đít nồi, người phụ nữ này thật đúng là đủ gan!

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua thang máy, cũng không còn hứng thú đi lên, âm thầm đi ra theo Tô Thi Thi trở về Xây dựng Minh Đỉnh.

"Tô Thi Thi, lần sau tuyệt đối không cho phép cô chạy trốn." Hỗ Sĩ Minh ngồi trở lại trong xe, siết chặt quả đấm, trong ánh mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.

Hết một tới hai, hết hai tới ba, kiên nhẫn của hắn triệt để khô kiệt!

Mà Tô Thi Thi bên này vẫy một chiếc xe taxi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về vương phủ "Thi Dịch".

"Kỳ quái, sao lại không có ai?" Tô Thi Thi đi vào trong nhà, trừ bảo vệ ngoài cửa, phát hiện vậy mà một người đều không có. Bình thường chỉ cần cô vừa về đến, quản gia cùng Tiểu Ưu khẳng định là đến bên ngoài đón.

Cô âm thầm bóp bóp nắm tay, điều chỉnh một phen tâm tình, vững bước đi đến nhà chính.

Đây là nơi tiếp khách trước kia của vương phủ này, nếu không lầm, quản gia bọn họ đều đã ở chỗ này.

Tô Thi Thi vừa mới bước vào cánh cửa, liền nghe đến bên trong truyền đến giọng quản gia: "Tô tiểu thư, cô đã về."

Tô Thi Thi nghe được giọng của ông mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất bọn họ cũng không có việc gì.

"Chị là Tô Thi Thi?" Tô Thi Thi mới đi vào trong hai bước, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một giọng nói non nớt mà lại ra vẻ già dặn.

Tô Thi Thi theo tiếng nhìn lại, phát hiện một cậu bé khoảng 10 tuổi ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng khách, hiện tại sửng sốt một phen.

"Nó là?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn quản gia.

"Cậu ấy nói cậu ấy là..." Quản gia đang muốn nói chuyện đã bị cậu bé kia ngắt lời.

Cậu bé kia đứng lên, đi đến trước mặt Tô Thi Thi, ánh mắt tùy ý đánh giá trên người cô, sau đó vẻ mặt ghét bỏ nói: "Bộ dáng khó coi như thế, Bùi Dịch rốt cuộc nhìn trúng chị chỗ nào vậy hả?"

Bùi Dịch?

Tô Thi Thi nội tâm khẩn trương, trong đầu trắng xanh một phen hiện lên một ý nghĩ.

Đứa trẻ này hẳn không phải đứa em trai cùng cha khác mẹ của Bùi Dịch đi?

"Đòan Tĩnh Đồng?" Tô Thi Thi thăm dò hỏi.

"Hừ, anh ấy vậy mà đem tên của tôi đều đã nói cho chị rồi." Đòan Tĩnh Đồng hừ một tiếng.

Cha mẹ cậu ta nói, không thể tùy tiện đem tên của cậu ta nói cho người khác biết, cho nên cha mẹ cậu ta tuyệt đối sẽ không đem tên của cậu ta nói cho một người phụ nữ xa lạ như thế này, thế thì cũng chỉ có thể là Bùi Dịch nói cho cô.

Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, bộ dạng cô cực kỳ xấu sao?

Tuy không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng không tính là xấu đi!

Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, được, cô không cùng một đứa con nít so đo!

Cô nhìn bốn phía một phen, phát hiện trừ người làm của bọn họ, Đoàn Tĩnh Đồng là một mình tới.

"Nhóc con lén lút đến đây sao?" Tô Thi Thi trực tiếp nói.

Nếu Đoàn gia biết, tuyệt đối không có khả năng để cho thằng nhóc kia xuất hiện tại nơi này. Bùi Dịch cũng sẽ không mang nó tới đây. Cho nên đáp án không cần nói cũng biết, phỏng chừng hiện tại Đoàn gia cùng Bùi Dịch đã tìm khắp nơi đến phát điên rồi đi.

"Chị..." Đòan Tĩnh Đồng không nghĩ tới người phụ nữ này vậy mà nhìn thấu mình, tức giận đến oa một phen liền khóc, tiện tay cầm lấy một vật trang trí đặt bên cạnh bàn đập bể trên mặt đất, khóc hô: "Chị vu oan tôi!"

"Tôi nói sự thật!" Tô Thi Thi mặt trắng xanh một phen liền tái rồi!

Đúng là một đứa trẻ hung hăng! Vật trang trí kia là vật Bùi Dịch nâng niu cất giữ, giá trị hơn mười vạn đó!

"Chị là đồ đàn bà độc ác, chị chẳng những đổ oan cho tôi, lại còn lườm tôi! " Đoàn Tĩnh Đồng nói xong liền hướng Tô Thi Thi đánh tới, bộ dạng như muốn liều mạng với cô.

Tô Thi Thi lờ mờ, đây là em trai Bùi Dịch sao? Như thế nào một điểm cũng không giống anh trai vậy!

( Mít: , biết Dịch nhà nhất rồi, so sánh làm chi 😌

Cặp đôi Thi - Đồng này cười đau ruột luôn hahaha

.

.

.

chịu khó chờ đăng được hông :v)