Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 252: Thật biết chọn thời điểm




Edit: Phương Thảo

Beta: Ryeo

"Bùi Dịch, làm sao bây giờ"?" Tô Thi Thi buồn bực nhìn Bùi Dịch.

Cô rất muốn nói, anh đối đầu cùng một con chó cái gì! Bây giờ tốt rồi, bọn chúng gào thét thành như vậy, muốn đem tất cả người trong trang viên này đánh thức rồi.

Bùi Dịch sắc mặt so với vừa rồi còn đen hơn, trừng mắt nhìn vào con chó điên kia, thật sự rất muốn đem nó làm thịt!

Con chó điên này cũng không biết có sức hút ở đâu lại có thể hấp dẫn chó ngao Tây Tạng, cái con chó ngao Tây Tạng ngu ngốc kia thật không ngờ lại đi bảo vệ nó!

"Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?" Quản gia cùng Tiểu Ưu bọn họ nghe được tiếng vang, còn tưởng có cái chuyện gì, làm cho họ lo lắng sốt ruột mà vội vàng chạy lại đây

Kết quả lại chứng kiến Tiểu Vịnh nằm trên mặt đất không chịu đi, vội vàng lại đây dỗ dành nó.

Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, Tiểu Vịnh bỗng nhiên cong người lên, hướng về phía bọn họ hung ác mà rống lên một tiếng

"Thế nào chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy?" Quản gia bọn họ đều sợ hãi kêu to một tiếng.

Kể từ sau khi Đại Cẩu Tử đến, Tiểu Vịnh đối với bọn họ không còn hung hãn như vậy nữa

"Anh đến xem thử một lần đi?" Tô Thi Thi lặng lẽ kéo tay áo Bùi Dịch, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới nghe được nói, "Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông."

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch nghiến răng nói.

Cô gái này này càng lúc càng can đảm rồi! Vậyy mà lại bắt anh đi theo một con chó xin lỗi?

"Quản gia, mài dao! Làm thịt!" Bùi Dịch cắn răng nói.

"Gâu!" Đại cẩu Tử thoáng một phát nhảy cách xa khỏi Bùi Dịch, cảnh giác nhìn anh.

Không được xem thường chỉ số thông minh của loài chó, bọn chúng đối với nguy hiểm sẽ có trực giác mà phản ứng lại. Đại Cẩu Tử lập tức cũng không dám kêu.

Tô Thi Thi khóe miệng co rút, đối với Đại Cẩu Tử vẫy tay: "Đi gọi vợ của em đứng dậy, chúng ta đi dọn nhà. Bằng không, ông chú đáng sợ kia lại muốn mài dao làm thịt em rồi."

Đại cẩu tử nghệt mặt ra, nghi hoặc nhìn Tô Thi Thi.

Chó nghe không hiểu.

Nhưng mà nó thích xem náo nhiệt, thấy Tô Thi Thi bọn họ giống như là muốn đi, vội vàng quay đầu lấy móng vuốt khều khều vào bộ lông của Tiểu Vịnh bảo nó đứng dậy.

Tiểu Vịnh rất biết giữ mặt mũi cho chồng, liền từ trên mặt đất bò lên đứng dậy, chỉ bất quá hành động có chút chậm chạp.

Tô Thi Thi thấy có chút kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều, liền dắt ngựa đi ra.

Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, Tiểu Vịnh đã nằm úp sấp xuống tại chỗ bất động rồi.

"Các người không trêu chọc nó chứ?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn bọn họ, lại yên lặng mà lườm Bùi Dịch một cái nhưng không dám nói lung tung.

Lòng tự trọng của Bùi tiên sinh vẫn nên là không chọc đến thì tốt hơn, bằng không, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

"Tiểu Vịnh giống như có chút không bình thường." Quản gia nhìn chằm chằm nó, mặt sắc mặt ngưng trọng mà nói.

"Sinh bệnh rồi hả?" Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, quay đầu muốn kiểm tra một chút.

Bùi Dịch kéo tay của cô, cau mày nói: "Nó bây giờ có tính công kích, đừng đi qua."

"Tính công kích?" Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống. Loài chó quý trọng nhất là cảm tình, cô mấy tháng qua nuôi dưỡng bọn chúng tốt vậy, chúng không đến mức đối với cô như vậy chứ?

Không đúng!

Tô Thi Thi mạnh mẽ ngẩng đầu lên: "Anh đừng nói nó... nó muốn sinh nha?"

Ôi trời ơi, vị chó tổ tông này cũng thật biết chọn thời điểm!

"Tính ra thì vẫn chưa đến lúc." Bùi Dịch vừa nói vừa cởi áo khoác ra đưa cho Tô Thi Thi, xắn tay áo lên hướng về chỗ của Tiểu Vịnh đang nằm "Quản gia mau lại đây giúp, để chú Lý đem xe tới đây."

Quản gia lau mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới giúp. Một bên khác Tiểu Ưu vội vàng đi gọi chú Lý.

Tô Thi Thi nhìn bụng của Tiểu Vịnh, có chút khẩn trương.

"Gâu!" Đại Cẩu Tử rốt cuộc đã có chút giác ngộ mà một người chồng đáng ra nên có, chứng kiến bọn họ muốn ức hiếp vợ mình, nhất thời cong cái lưng vốn đang nằm rạp trên mặt đất lên, hướng về phía Bùi Dịch bọn họ nhe răng nhếch mép mà phát ra âm thanh dọa nạt.

Bùi Dịch ánh mắt sầm xuống, đưa tay hướng về đầu của nó đánh một cái tát mạnh.

Thiếu nợ phải trả!

Tô Thi Thi yên lặng mà che mắt lại.

Bùi tiên sinh, ngài như thế nào lại báo thù riêng rồi?

Đại Cẩu Tử bị một cái tát bất ngờ này đánh cho nhất thời hồ đồ rồi.

Tô Thi Thi bọn họ thấy tình trạng đó lập tức đi qua dụ dỗ nó: "Đến nhà mới rồi hãy sinh bảo bảo, em gọi vợ em đứng dậy cho chị."

Đại Cẩu Tử vẫn như cũ nghiêng đầu, dáng vẻ ngu xuẩn này thật làm cho người ta không nói được lời nào.

"Gọi nó đứng dậy!" Ánh mắt dao găm của Bùi Dịch vèo một phát bắn lại đây, lạnh lùng trừng mắt đại cẩu tử.

Đại cẩu tử "Oẳng" một tiếng, lập tức chạy đến bên cạnh Tiểu Vịnh, hai cái chân trước bới bới trên đồng cỏ, rồi mới --

Đào đất!

Đào đất như điên!

"Ha ha... Đây cũng không phải do tôi dạy, các người nhìn tôi làm gì?" Tô Thi Thi dở khóc dở cười.

Cô chỉ bất quá là có một lần muốn đào giun làm thức ăn cho cá, rồi mới bị Đại Cẩu Tử thấy được, liền từ đó học ở cô dáng vẻ đào hố...

Đại Cẩu Tử thở hổn hển mà đào một cái hố không lớn cũng không nhỏ, rồi mới đứng lên, mông vểnh lên, rất an tâm mà ngồi ở bên trên cái hố kia.

Cái tư thế kia - Tô Thi Thi cạn lời rồi, lại cứt chó nước tiểu nhiều, cô coi như là nó đi tiêu chảy thôi!

Đại Cẩu Tử giải quyết hết đại sự, rất cẩn thận mà sẽ đem đất vùi trở lại.

Hố phân cách Tiểu Vịnh hơn mười centimeter, thật sự không đành lòng nhìn thẳng!

Tiểu Vịnh nổi giận, thoáng một chốc từ trên mặt đất đứng dậy, khịt khịt cái mũi hướng về một bên đi đến. Quản gia thấy tình trạng đó, lập tức đi đến dẫn Tiểu Vịnh lên xe.

"Hô, rốt cuộc ok rồi." Tô Thi Thi khẩu khí thoải mái, bận việc từ trên xuống dưới, cả người sớm đã đổ mồ hôi.

Giờ đến vấn đề kia...

Tô Thi Thi quay đầu nhìn hai con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ bên cạnh cái xe, lôi kéo tay áo Bùi Dịch: "Hai con ngựa này phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nhét vào bên trong xe."

Nữa đêm cũng không nên gọi mấy vị huấn luyện ngựa đến làm phiền họ, đúng không?

Bùi Dịch lườm Tô Thi Thi, lặng yên không tiếng động mà lấy ra điện thoại di động.

Tô Thi Thi lập tức ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đều đã hơn 11 giờ rồi, người ta đều đã có gia đình, gọi người ta lại đây sẽ không tốt lắm."

"Phải không?" Bùi Dịch cười như không cười nhìn Tô Thi Thi, "Anh ngược lại thấy có chút hoài niệm ngày mà chúng ta cùng cưỡi ngựa!"

Anh đặc biệt đem chữ "Ngày" nhấn mạnh.

Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới lúc đó bọn họ ở trong chuồng ngựa làm những chuyện kia, sắc mặt ửng hồng, trừng mắt liếc anh một cái, xoay người nhảy lên con ngựa màu nâu đỏ. Chân đạp một cái, liền cưỡi ngựa chạy đi.

Bùi Dịch trong mắt vui vẻ chớp lóe rồi biến mất, nhảy lên trên con ngựa màu đen đuổi theo. Để lại quản gia cùng Tiểu Ưu bọ họ đưa mắt nhìn nhau.

"Cho nên nói, chiếc xe này chẳng phải là chuyên môn chở chó hay sao?"

Kết quả là, Bùi tiên sinh cưỡi ngựa đuổi theo Tô tiểu thư, chiếc xe Lincoln màu bạc của bọ họ chở phụ nữ có thai Tiểu Vịnh cùng ông chồng không đáng tin cậy của nó Đại cẩu Tử tiên sinh. Quản gia bọn hắn ngồi ở một chiếc xe Lincoln khác chạy theo phía sau, chậm rãi rời khỏi trang viên Đoàn gia.

Vừa ra khỏi trang viên một lúc, Tô Thi Thi ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nhìn một lần

Mỗi lần đến chỗ này cô đều có cảm xúc không nỡ. Thế nhưng không biết tại sao, oán khí của cô đối với nơi đây vậy mà chậm rãi phai nhạt.

Khoảng thời gian này đã phát sinh quá nhiều chuyện, trước kia trong lòng cô luôn tồn tại những ý niệm, hiện tại lại bất tri bất giác đã dao động rồi

"Mẹ, hãy yên tâm, con sẽ chậm rãi buông bỏ." Tô Thi Thi trong thâm lòng lặng lẽ nói.

Cô quay lại nhìn trang viên lần cuối cùng, nặng nề kẹp bụng ngựa, con ngựa màu nâu đỏ liền phi nhanh như điên.

Bùi Dịch cưỡi ngựa màu đen ở phía sau, nhìn bóng lưng Tô Thi Thi đi xa, trong mắt mâu quang dần dần chìm xuống.

Anh cũng nhìn thoáng qua tòa trang viên này, đáy lòng bỗng dưng có chút động.

"Cha, có lẽ con thật sự đã thay đổi." Bùi Dịch tại trong lòng lặng lẽ nói.

Nhẫn nhịn hơn mười năm, anh vốn nuôi ý chí một lòng muốn báo thù. Nhưng nhìn Tô Thi Thi, trong lòng của anh có chút hoài niệm, ác niệm tựa hồ đã phai nhạt hơn nhiều.

Nhưng những ký ức đau đớn kia, bây giờ giống như không còn đau đớn nữa.

"Đi"

Con ngựa màu đen đuổi theo con ngựa màu nâu đỏ.

Bùi Dịch đuổi theo Tô Thi Thi, như một người kị sĩ hộ tống bên cạnh cô

Chỉ là đang cưỡi ngựa, Bùi Dịch lông mày nhăn một cái, đột nhiên liền ghìm chặt cương ngựa.

"Anh... muốn làm cái gì? Ah, anh sao lại nhảy lại đây, không sợ ngã sấp xuống sao? Này, đừng sờ eo của em, ngứa!" Tô Thi Thi tâm tình buồn bực cực kì.

Bùi tiên sinh cao lớn lạnh lùng thật tốt, không mang theo thay đổi đột biến như vậy.

Cô sợ người nào đó thú tính đại phát, vắt hết óc liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện: "Anh sẽ đỡ đẻ sao? Tiểu Vịnh bụng to như vậy, tính tình vừa xấu, lỡ như không sinh được thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Thi Thi vừa nói xong chính mình cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, cái vấn đề như vậy, bọn họ nếu không tìm được chỗ đỡ đẻ thì làm sao bây giờ?