Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 231: Anh cướp đoạt lời kịch của tôi




Tường trắng ngói to, lối nhỏ vào chốn vắng, Tứ Hợp Viện nho nhỏ bị dòng nước chảy nhỏ giọt bao vây lấy, lẳng lặng đứng sừng sững ở bên cạnh hồ nước hình bán nguyệt.

Nó mang theo sự dịu dàng của Giang Nam, lại mang theo khí thế phóng khoáng của phương Bắc, lững lờ lại rộng lớn trên màn hình, làm cho mọi người bị cuốn hút vào nó không thể rời mắt.

"Tặng cho Bùi Dịch". Bốn chữ to lớn kết thành từ những ngôi sao lấp lánh trên nóc nhà

Tứ Hợp Viện, ở Bắc Kinh này cũng không phải là nơi hiếm thấy. Nhưng tòa nhà trước mắt này, như cách biệt trần thế, thuận thế mà thiết kế, giống như là một chiết khăn lụa Trung Quốc theo gió bay đi, theo dòng sông chảy đến.

"Oong..." Bùi Dịch chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng.

Có cái gì đó vừa nổ bung, hóa thành vô vàn ngôi sao lấp lánh, dung hợp thành bốn chữ kia, nhanh chóng lan tràn ở trong thân thể anh.

Một dòng nước ấm mạnh mẽ, không ngừng tấn công đến từng tế bào trên người anh, điên cuồng kêu gào, run rẩy.

"Tô Thi Thi..." Bùi Dịch thân thể căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Anh bỗng dưng cúi đầu nhìn xem tay mình, im lặng tự giễu.

Tay anh đang run run.

Trầm tĩnh như anh, mà lại cũng sẽ giống tên lưu manh đầu đường xó chợ một dạng cực kỳ khẩn trương.

Trên nàn hình lớn, hình ảnh vẫn còn tiếp tục.

Bức tường Tứ Hợp Viện giống như đang khoác lên mình măng mùa xuân từng kiện cắt ra, từng khối gạch từ từ hút ra, bày ra không gian bên trong của một căn nhà, hình ảnh lập thể trang trí từng gian phòng

"Nhà." trong đầu Bùi Dịch bắn ra một cái từ này, quả đấm mạnh xiết chặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm không gian căn phòng quen thuộc dị thường.

Kia đều là phong cách mà anh cùng Tô Thi Thi thích! Là cô tự mình thiết kế!

Quần chúng bốn phía vây quanh xem nhất thời bùng nổ rồi.

"Đẹp quá, rất muốn đến ở!"

"Nếu như có thể sống trong căn nhà như thế này, để cho tôi giảm thọ vài năm cũng nguyện ý!"

Thét chói tai, ca ngợi liên tiếp vang lên. Đám phóng viên nhiếp ảnh gia, tất cả đều giống như lên cơn, điên cuồng chụp ảnh, hỏi thăm Thiết Kế Sư là ai.

"Tặng cho Bùi Dịch, có phải đưa cho vị Bùi tổng đang đứng ở nơi xa bên kia hay không?" Có người nhanh mắt thấy được Bùi Dịch, nhưng ai cũng không dám đi đến hỏi.

"Trời ạ, này không phải là tòa nhà Thi Thi thiết kế cho chính mình ở sao?" Ôn Ngọc che miệng, không thể tin nhìn chằm chằm màn hình lớn.

"Nhà để cô ấy ở?" Bùi Dịch hai mắt mạnh nhíu lại, đáy mắt kia đám quang càng lúc càng sáng rộng, có cái đáp án miêu tả sinh động, nhanh đến nỗi làm cho người ta nắm bắt không được.

Đúng lúc này, ngọn đèn bốn phía màn hình lớn từ từ hạ xuống.

Tất cả ngọn đèn đều đã hội tụ ở tại một chỗ, chậm rãi chiếu vào màn hình khắp ngõ ngách.

Chỉ nghe một trận tiếng giày cao gót nhẹ nhàng trên mặt đất truyền đến. Cộc cộc... Mỗi một cái, đều đã như là đập vào trong lòng mọi người.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm góc kia, ánh mắt theo ánh sáng kia chậm rãi di động.

Xoạch âm thanh càng ngày càng gần, một cái bóng dáng xinh đẹp chậm rãi xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.

Toàn thân sườn xám đơn sắc thêu Hải Đường, giống như nước chảy ôn hòa dán sát tại trên thân thể cô. Eo nhỏ nhắn, phong thái cao quý. Khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng, một đôi mắt bồ câu linh động lóng lánh đảo qua lại.

Điềm tĩnh lạnh nhạt như đóa hải đường đang kỳ nở rộ, xinh đẹp không gì sánh nổi.

"A..." Mọi người hít một hơi thật sau, trong mắt đều là kinh diễm.

Phụ nữ mặc sườn xám không ít, có thể đem sườn xám mặc lên khiến người ta kinh diễm cũng không thiếu. Nhưng giống như vậy, có thể đem sườn xám mặc nên hấp dẫn cùng điềm tĩnh hai loại khí chất bất đồng hòa hợp như vậy thì thật vô cùng hiếm có.

"Thi Thi!" Ôn Ngọc cả kinh bụm miệng, nhìn Tần Phong, lại nhìn Bùi Dịch ở nơi xa kia, không biết muốn nói cái gì.

Lúc nãy Tô Thi Thi ở cùng với bọn họ, vẫn mặc quần áo Chanel mùa thu, tại sao chỉ chớp mắt liền biến thành một vị mỹ nhân cổ đại?

Bước chân Tô Thi Thi bỗng nhiên chậm lại, theo bản năng hướng tới bọn họ bên này đi đến.

Giống như là có loại cảm giác gì đó níu kéo, chỉ liếc mắt một cái, cô liền thấy được Bùi Dịch trong đám người kia.

"Có một loại duyên phận, dù trong đám người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy anh. Bùi Dịch, anh chuẩn bị xong chưa?" Tô Thi Thi xoay người, yên lặng nhìn người đàn ông như hạc trong bầy gà kia.

"Cô bé, cùng với tôi, em sẽ phải chịu rất nhiều áp lực." Bên tai, tựa hồ còn vang vọng những lời lúc trước Bùi Dịch nói với cô.

Khi đó, anh không đợi cô trả lời, liền bá đạo giữ cô bên cạnh, ôn nhu chăm sóc

Ngày ngày đêm đêm, anh dùng phương thức của riêng mình, nơi chốn bảo hộ cô. Miễn cô sầu, miễn cô ưu, miễn cô khổ, để cho lòng của cô, càng ngày càng ấm.

Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch, khóe miệng từ từ cong lên.

"Bùi Dịch, sao anh có thể xác định em muốn được anh bảo hộ như vậy? Tình yêu là tương hỗ, bây giờ, đến lượt em bước đến." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi đem microphone đưa tới bên miệng.

Cô không thấy được, Bùi Dịch cứng ngắc đứng yên tại chỗ, bên tai anh đã đỏ bừng

Tô Thi Thi cầm microphone, hướng về phía camera chậm rãi nói:

"Tôi lúc thiết kế tòa nhà này, muốn tương lai sẽ cùng người đàn ông mà tôi yêu nhất, cùng nhau sống. Tôi đã từng cho rằng, nguyện vọng này đời này đều khó có khả năng thực hiện, mãi đến khi có người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi."

Cô nhìn về phía Bùi Dịch, mặt giãn ra cười nói: "Sự xuất hiện của anh, tuy làm cho thế giới của em long trời lở đất. Nhưng anh để cho em tin tưởng, hạnh phúc tưởng chừng xa lắm vẫn ở bên cạnh em."

"Anh để cho em tin rằng trên cái thế giới này có tình yêu, càng làm cho em tin tưởng, em cũng có thể giống những người khác có một gia đình hạnh phúc."

Tô Thi Thi hướng Bùi Dịch đi tới, từng bước một, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong mắt cô chỉ có anh, mà trong mắt anh cũng chỉ còn lại có cô.

Cô đi tới trước mặt anh: "Bùi Dịch, đây là nhà do chính tay em thiết kế. Nó dựa trên sở thích của hai chúng ta, tích cách của chúng ta, em cảm thấy được chúng ta cực kỳ thích cùng nhau sống chung."

"Em tặng nó cho anh."

Giờ khắc này, Bùi Dịch nghe được tiếng tim chính mình đang đập, thùng thùng thùng, khoảnh khắc rối loạn tiết tấu.

"Oa! Đây là thổ lộ sao?" Mọi người giật mình che miệng, còn có chút hiểu không rõ chuyện này là như thế nào.

Ôn Ngọc cùng Tần Phong cũng u mê, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Tô Thi Thi đây là đang thổ lộ? Đã kích này quá lớn, Bùi Dịch phỏng chừng lớn thế này vẫn lại là lần đầu tiên bị một cô gái ở trước mặt toàn bộ người thế giới thổ lộ!

Mà Tô Thi Thi đứng ở Bùi Dịch trước mặt, hai tai nắm chặt microphone, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Cô chuẩn bị rất nhiều rất nhiều lời để nói nói, nhưng bây giờ đứng ở trước mặt anh, lại bỗng nhiên không biết nói thế nào.

"Cô bé ngốc này..." Bùi Dịch khóe mắt dư quang quét đến bàn tay đang run run của Tô Thi Thi, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Tâm, ở một khắc này mềm xuống rối tinh rối mù. Anh làm sao có thể không nhìn thấy sự khẩn trương của cô, anh sao lại không thấy ánh mắt sợ hãi bị cự tuyệt của cô.

Nhưng lúc anh đang muốn nói, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn ồn ào nhốn nháo.

Hỗ Sĩ Minh mím môi, mặt không chút thay đổi hướng tới chỗ của bọn họ bên này.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, toàn thân tản ra khí lạnh ý bảo người ta chớ tiến lại gần. Đám người lập tức tránh lui ra tạo nên một con đường, để anh ta tiến quân thần tốc.

"Tô Thi Thi, cô giỏi lắm! Tôi không đồng ý, cô đừng mơ tưởng phá hoại kế hoạch của tôi!" Hỗ Sĩ Minh bị chọc giận điên rồi.

Anh ta thiên tính vạn tính, liền là không tính đến Tô Thi Thi vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy hướng Bùi Dịch thổ lộ!

"Nếu để cho cô thổ lộ thành công, chẳng phải là chứng minh tôi cực kỳ vô năng?" Hỗ Sĩ Minh nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, bỗng nhiên, khóe miệng chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười mị hoặc.

Tô Thi Thi nghe được động tĩnh liền nhìn qua, vừa lúc đụng vào ánh mắt của anh ta khi đó, tâm mạnh cả kinh.

Ngay sau đó, cô liền rơi vào vòng tay ôm ấp quen thuộc.

Bùi Dịch ôm cô, như là con báo săn đang chờ thời cơ mà tấn công, nhìn chằm chằm người đàn ông đang xông tới chỗ bọn họ.

"Thi Thi, tôi có lời muốn nói với cô." Hỗ Sĩ Minh đứng cách bọn cô hơn một thước, bỗng nhiên như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác nhìn Tô Thi Thi, trong mắt nhu tình, đáy mắt là đậm tới mức tan không được đau thương.

Dáng vẻ ấy giống như là đánh mất đi người con gái mình yêu thương sâu đậm vậy.

"Đây là muốn gây sự mà!" Tần Phong trong lòng máy động, nhìn xem bên kia, Bùi Dịch vẻ mặt băng lãnh dáng vẻ muốn sống mái với nhau một trận, nhất thời bất chấp tất cả, hướng tới Hỗ Sĩ Minh chạy tới.

"Tiểu Hỗ Hỗ..." Một tiếng dài nhỏ âm cuối xếch lên kêu la, trong phút chốc trấn áp tiếng nhốn nháo ở hiện trường

Tần Phong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một hơi chạy đến trước mặt Hỗ Sĩ Minh, đối với anh ta quỳ một gối xuống.

Anh giống ảo thuật một dạng từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn, đưa lên như cầm lấy vật quý giá nhất, vẻ mặt chân thành nói: "Gả cho tôi!"

Tô Thi Thi mạnh xiết chặt tay Bùi Dịch, đôi mắt mở to, thiếu chút nữa ngất đi.

Tần thiếu gia, anh tại sao lại cướp đoạt lời kịch của tôi?

Không đúng, anh có phải tính sai đối tượng rồi hay không?

Cũng không đúng...

Điên rồi!

Ai cũng hóng. Để tối ta làm xong sẽ đăng. Ko kịp thì mai vậy. Kịch hay chỉ mới bắt đầu 😂😂😂😂😂