Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 230: Tôi chỉ nghĩ muốn cô bình an




Edit:

Beta: Ryeo

Gió thu thổi từ từ, gợi cho người ta chút ưu tư muộn phiền.

Bùi Dịch nhìn chiếc xe đang chở Tô Thi Thi đi càng ngày càng xa, âm thầm xiết chặt ống nhòm ở trong tay.

"Ting... "

Mobile phone run run, anh lấy ra vừa thấy, là Tần Phong gửi địa chỉ hiện tại của anh ta.

Anh nhìn chăm chú di động, yên lặng vài giây, hai mắt từ từ nheo lại, trong mắt hiện lên quét xuống ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

"Thi Thi, em tới cùng muốn làm cái gì?"

Anh biết sáng sớm hôm nay Tô Thi Thi chạy ra ngoài, bây giờ lại thần thần bí bí đi khỏi nhà, chắc chắn là muốn làm cái gì. Anh không phải không muốn điều tra, nhưng trực giác anh mách bảo không cần đi thăm dò.

Anh là muốn đợi từ chính miệng cô nói ra cho anh biết!

"Hi vọng em sẽ cho tôi một bất ngờ lớn." Bùi Dịch cuối cùng liếc mắt nhìn chiếc xe đã đi xa kia, hạ ống nhòm xuống, xoay người hướng cầu thang đi đến.

Sân thượng rất nhanh liền yên bình lại, giống như Bùi Dịch chưa từng xuất hiện nơi này.

Tất cả trang viên Đoàn gia đều chìm ngập trong không khí náo nhiệt. Những người hầu khẩn trương, bận rộn, người nào cũng không biết người phụ nữ trên danh nghĩa muốn đính hôn cùng Bùi Dịch đã đi đâu mất không thấy.

Nửa giờ sau, Tô Thi Thi lái xe đến chỗ công trình gian khách của sân vận động.

Giờ lành cắt băng sắp đến, lúc này công trình gian khách sân vận động này náo nhiệt cực kì, đã có rất nhiều phóng viên truyền thông tụ tập tại cửa sân vận động.

Tô Thi Thi kéo cánh tay Ôn Ngọc, đi tới hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn Tần Phong đang đi phía sau.

"Cô đừng nhìn tôi như vậy." Tần Phong bị ánh mắt của cô nhìn đến toàn thân lông tơ đều nhanh dựng thẳng lên.

Anh cảm thấy được hôm nay người phụ nữ này cực kì kì quái.

Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt hỏi: "Anh ấy khi nào đến?"

"Cái gì? Ai khi nào đến đây?" Tần Phong sắc mặt cứng đờ, ấp úng nói xong, nhịn không được liền nhìn xuống đất.

"Chết tiệt, tôi vừa rồi lúc nào bị lộ rồi?" Tần Phong lấy tay sờ sờ cái mũi, nghĩ mãi không xong.

Tần Phong liền biết Tô Thi Thi muốn gây sự.

Làm bạn thân Bùi Dịch, Tần Phong sao lại để mặc chuyện này? Anh vừa rồi gửi địa chỉ cho Bùi Dịch, nào biết rằng lại bị Tô Thi Thi phát hiện rồi.

Tô Thi Thi nhìn đến phản ứng của Tần Phong, mi mắt chậm rãi nheo lại, đột nhiên đi ra sau vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: "Cảm ơn!"

Tần Phong sửng sốt vài giây, hướng về phía bóng lưng Tô Thi Thi buồn bực hô: "Cô lại lừa tôi!"

Người phụ nữa này ngay từ đầu là muốn thăm dò Bùi Dịch có đến hay không đến!

"Thi Thi, cô dẫn chúng tôi tới đây làm gì?" Ôn Ngọc nhìn Tô Thi Thi cùng Tần Phong nói chuyện, nhịn không được hỏi.

Tô Thi Thi buông cánh tay, tròng mắt cong cong, đứng yên, liền nói sang chuyện khác: "Nghi lễ cắt băng sắp bắt đầu ngay bây giờ, nghe nói hôm nay có minh tinh cô thích lên biểu diễn."

"Thật vậy sao?" Ôn Ngọc mi mắt lập tức phát sáng lên, nháy mắt biến thành mê muội, liền lôi kéo Tô Thi Thi đi về phía trước, "Nhanh lên, chúng ta tìm chỗ ngồi gần đi!"

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Tần Phong: "Em cũng thích minh tinh sao? Nam hay nữ?"

Ôn Ngọc sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu, bộ dạng giống như đã làm sai chuyện.

Tần Phong mi mắt chải quét liền tái rồi, đi đến ôm lấy bả vai Ôn Ngọc, đem cô từ tay Tô Thi Thi dẫn đi, dắt cô đi theo bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nói, em thích nam minh tinh nào?"

"Không có. Anh không cần làm như vậy, ở đây nhiều người nhìn." Ôn Ngọc cúi thấp đầu, lỗ tai xấu hổ đến đỏ bừng, hận không thể lấy cái động chui vào.

"Hô... Hai người cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm đi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói, thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ đi vào sân vận động.

Bên ngoài đã đến giờ cắt băng rồi.

Quán trưởng cùng các lãnh đạo liên quan đều đứng trước dải băng, dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, nghi thức cực kỳ náo nhiệt.

Tại một nơi xa hẻo lánh, đang có một chiếc xe màu đen chạy băng băng.

"Hỗ tổng, Tô tiểu thư cũng không có tham gia nghi thức cắt băng, vậy ngài đến đây làm gì?" Ngồi ở ghế cạnh tài xế, người trợ lí nhìn chằm chằm nơi xa đang diễn ra nghi thức cắt băng, nghi hoặc hỏi han.

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt hơi trầm xuống, một tay chống càm, ngón trỏ ở trên má chậm rãi xoa vòng vòng, nhìn chằm chằm đám người náo nhiệt nơi xa kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Trợ lý thấy anh ta như vậy, cũng không dám nói nữa.

Một lát sau, Hỗ Sĩ Minh đột nhiên ngồi thẳng người, trầm giọng nói: "Cử người đi điều tra cho tôi, Bùi Dịch ở nơi nào..."

Anh ta vừa dứt lời, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc Bentley màu đen tiến vào, sắc mặt nhất thời trầm xuống, phun ra ba chữ: "Không cần nữa."

Bùi Dịch đã đến đây.

Mâý tiếng nữa là đã đến giờ đính hôn, mà nhân vật chính giờ phút này đều đã đã chạy tới tham gia nghi thức cắt băng là sao chứ?

Hỗ Sĩ Minh nhớ đi nhớ lại, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, lạnh giọng nói: "Lái xe đi nơi khác! Gọi cho người của chúng ta đến, bắt Tô Thi Thi đi!"

"A? Được!"

Trợ lý hoảng sợ, không dám chần chờ, khẩn trương gọi điện thoại cho bọn người ở trong sân vận động. Bọn họ cũng đã sớm cho người trà trộn vào bên trong, chỉ sợ phát sinh chuyện ngoài ý.

Ngày sau đó, sắc mặt người trợ lý trắng bệch, quay đầu khẩn trương nhìn Hỗ Sĩ Minh: "Hỗ tổng, không liên hệ được người của chúng ta."

"Đáng chết, bị lừa!" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt hung ác nham hiểm, "Lái vào đi!"

Lúc này, nghi thức đã kết thúc, những phóng viên đi theo đoàn người vào bên trong sân vận động. Tiếp tục, bên trong sẽ có một buổi biểu diễn.

Bentley chạy băng băng đến cửa sân vân động, nhưng chỉ một cái chớp mắt, Bentley liền tăng tốc vượt qua, nhanh chóng chạy vào bên trong.

Hỗ Sĩ Minh nhìn xe Bentley đi xa, xiết chặt quả đấm.

Sự tình, tựa hồ đã mất đi khống chế!

"Cậu tới rồi à!"

Bùi Dịch vừa mới xuống xe, Tần Phong liền chạy tới, sốt ruột nói: "Thi Thi không thấy nữa!"

Bùi Dịch liền dừng bước, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tần Phong: "Cậu lặp lại lần nữa!"

"Cô ấy vừa rồi trốn khỏi, tôi đã phái người đi tìm rồi. Cậu đừng nóng vội." Tần Phong sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói, "Vừa rồi người chúng ta phát hiện rất nhiều người của Hỗ Sĩ Minh, hiện tại đã khống chế, nên hẳn là sẽ không gặp chuyện không may."

Bùi Dịch mạnh xiết chặt quả đấm, không suy xét nhiều, vươn tay đến lấy điện thoại

Tần Phong thấy vậy, vội vàng nắm chặt cổ tay Bùi Dịch lại, trầm giọng hỏi: "Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Người của Hỗ Sĩ Minh còn đang ở bốn phía nhìn chằm chằm vào chúng ta, một khi làm như vậy..."

"Tôi chỉ nghĩ muốn cô ấy bình an."

Bùi Dịch lạnh giọng nói, trong mắt phát ra hừng hực lửa giận. Lạnh thấu xương, cứng cỏi, chân thật đáng tin.

Nhiều năm như thế, anh vì đối phó Đoàn gia, vì đối phó Tứ Đại Gia Tộc, một mực âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng của mình. Mà hiện tại Tô Thi Thi liên lạc không rõ, anh không tìm ra được sự chọn lựa khác.

Cho dù là sẽ bại lộ thế lực, anh cũng tuyệt không cho phép Tô Thi Thi có bất luận sơ xuất gì!

(Ryeo: Anh Dịch mạnh nhất, 4 đại gia tộc là cái méo gì 😎😎😎😎😎😎

Dịch: biết thế thì tốt, cô lo an phận đi.

Ryeo: *chạy tới ôm tay Dịch ca* oppa là nhất

Dịch: * liếc* buông ra, anh còn phải tìm vợ

Ryeo: anh cứ bềnh tĩnh, em đây sẽ lo cho chị thay anh 😁😁😁😁😁)

"Có lẽ sự việc không như cậu nghĩ." Tần Phong sốt ruột nói. Anh cảm thấy được Tô Thi Thi là chính mình rời khỏi.

"Tôi ý đã quyết." Bùi Dịch hít sâu một hơi, lấy di động, ấn một dãy số.

Ngay tại lúc anh đè xuống con số muốn bấm kia, những người bên cạnh đột nhiên hô lớn:

"Thật tuyệt!" Mọi người chỉ vào màn hình lớn trong sân vận động.

"Bùi Dịch cậu mau xem!" Tần Phong vội vàng ngăn Bùi Dịch lại, để cho anh nhìn màn hình lớn.

Bùi Dịch ngước lên, nháy mắt tiếp theo, cả người thất thần ngay tại chỗ.

Chỉ thấy màn hình lớn hiện lên hình ảnh không gian ba chiều của một ngôi nhà.

Trời xanh mây trắng, bãi cỏ xanh, bao quanh bốn phía của căn nhà. Nơi đó hiện lên một dòng chữ to màu đỏ- - " Tặng anh, Bùi Dịch".

Thính xa xôi, thính gần gần, đăng 1c cho hóng chơi thôi 😄😄😄😄😄😄😄