Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 215: Tên thần kinh rốt cuộc là từ đâu chui ra




Edit:

Trong video giám sát, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đang cười hì hì vây bên cạnh Tô Thi Thi, hình như là đang nói gì đó. Bởi vì âm thanh quá nhỏ, nghe không rõ lắm.

Bùi Dịch mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm nhìn mấy giây, bỗng nhiên đứng dậy.

"Tới công ty xây dựng Hỗ Thâm phải không?" Ánh mắt anh hơi trầm xuống, đè xuống nội tuyến kêu thư ký Vương đi vào.

Công ty xây dựng Hỗ Thâm.

Nhân viên lễ tân đang quan sát người đàn ông kì quái trước mắt này.

Người cao khoảng mét tám. Độ cao vừa vặn.

Vai rộng hông hẹp, đôi chân thon dài, trời sinh là giá treo quần áo. Vóc người quá chuẩn.

Mặc một thân quần áo màu xám tro thoải mái, tùy ý mà lại không mất đi tao nhã. Quần áo mặc cao cấp.

Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ ràng. Kết hợp hài hoà trên khuôn mặt.

Nhưng chỉ là —— dáng dấp cũng khá đẹp trai, lại ngồi đây một mình nhìn qua giống như người bị bệnh thần kinh vậy?

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Nhân viên lễ tân treo nụ cười cứng ngắc hỏi lại một lần nữa.

"A? Không có gì, tôi tiện thể xem ở đây một chút. Cô cứ bận chuyện của cô đi, không cần phải để ý đến tôi." Tống Trọng Hạo cười rồi khoát khoát tay.

Ánh mắt của anh ta nhìn khắp xung quanh, thỉnh thoảng dừng lại một chỗ, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, lầm bầm lầu bầu mấy câu, lại bắt đầu nhìn đi nơi khác.

Nhìn gì cũng nhìn mà lại không để cô nhân viên lễ tân xinh đẹp vào trong mắt.

"Không phải là có bệnh thật chứ?" Nụ cười trên mặt nhân viên lễ tân dần tắt, nhưng vẫn khá lịch sự nói, "Tiên sinh, ngài cứ ngồi ở đây như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc chúng tôi."

"Ừm?" Tống Trọng Hạo mặt vô tội, lúng ta lúng túng nói, "Vậy để tôi vào trong đi."

"Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai. Nơi này của chúng tôi không thể tùy tiện vào đâu." Nhân viên lễ tân bực phát chết.

Tên thần kinh rốt cuộc là từ đâu chui ra.

"À, thì là, tôi tới tìm người." Tống Trọng Hạo lúc này mới nhớ tới mục đích của anh ta là tìm Tô Thi Thi, kết quả vừa nhìn thấy toà nhà có phong cách thiết kế rất đặc biệt này thì cái gì cũng quên hết.

"Tôi tới tìm nhà thiết kế của các cô, cô ấy ở tầng mười lăm, tự tôi đi là được rồi." Tống Trọng Hạo vừa nói vừa đi vào trong.

Nghệ thuật gia không câu nệ tiểu tiết, tính tình phát huy đến cực hạn.

Nhân viên lễ tân trợn tròn mắt, đuổi theo hỏi: "Xin hỏi ngài tìm nhà thiết kế nào, có hẹn trước không?"

"Gặp sư muội còn cần hẹn trước sao?" Tống Trọng Hạo nghĩ thầm phải vào trong xem thiết kế tiếp, có chút không nhịn được khoát khoát tay, "Cô cứ đi đi, đừng chậm trễ công việc của cô."

"Tôi..." Nhân viên lễ tân nổi đóa.

Ngài mới làm chậm trễ công việc của tôi ấy!

Nghe anh ta nói tới tìm sư muội, vậy không phải anh ta cũng là một nhà thiết kế chứ?

Nhân viên lễ tân cũng không biết vị này là thần thánh phương nào, nên không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là xem xét tính tình rồi tính sau.

"Tiên sinh à là vậy, ở đây chúng tôi có quy định không thể tùy tiện vào, ngài phải nói cho tôi biết sư muội của ngài là ai đã."

"Sư muội tôi tên là Tô Thi Thi, là ở bộ phận thiết kế của các cô." Tống Trọng Hạo vừa nói vừa quan sát thiết kế trong hành lang thang máy.

Phía trên khắc hoa văn không tệ, trần nhà không quá rắc rối, hơn nữa tay nghề không kém, sáng bóng khiến người ta nhìn qua cảm thấy rất thoải mái.

"Tô Thi Thi ư?" Sắc mặt nhân viên lễ tân cứng đờ, có nghe nói qua một chút về chuyện của Tô tiểu thư, không phải là ở công ty xây dựng Tiệp Khắc bên cạnh sao?

Miệng cô ta co giật, im lặng nhìn người đầu óc có chút vấn đề này hình như là nhà thiết kế, "Ngài có phải đến nhầm chỗ rồi không? Đây là công ty xây dựng Hỗ Thâm chứ không phải là công ty xây dựng Tiệp Khắc."

"Ách..." Tống Trọng Hạo ngây người hai giây, rồi sau đó thờ ơ nói, "Không sao, coi như tôi tới tham quan một chút."

"Vị tiên sinh này... Tô Thi Thi ở công ty thiết kế bên cạnh, tôi cảm thấy ngài không còn lý do gì để đợi ở đây nữa." Nhân viên lễ tân khá kiên nhẫn nói tiếp.

Đúng lúc này, thang máy phát ra một tiếng "Đinh", cửa thang máy mở ra.

"Tô Thi Thi?" Tần Phong vừa định bước ra ngoài thì đúng nghe thấy cái tên Tô Thi Thi, mặt mày vui vẻ, nhảy ra khỏi cửa thang máy thì thấy Tống Trọng Hạo, mắt liền sáng lên.

"Nhà thiết kế Tống?" Tần Phong giống như là sói lớn thấy tiểu bạch thỏ, sải bước đi đến trước mặt Tống Trọng Hạo, nắm chặt tay anh ta, "Gặp được anh thật là rất có duyên!"

Cũng không phải là rất có duyên, anh ta đã muốn khai thác nhà thiết kế này đã thật lâu, cho nên lần này là tự động dẫn tới cửa!

Bên cạnh, nhân viên tiếp tân nói một tiếng Tần tổng, thậm chí cúi đầu cũng không dám thở mạnh một cái.

Thì ra thật sự là một nhà thiết kế lớn, bằng không Tần tổng của bọn họ sẽ không khách khí như vậy.

"Xin hỏi anh là?" Tống Trọng Hạo nhìn qua Tần Phong, không biết.

"Tôi là bạn của Thi Thi, tên Tần Phong." Tần Phong cười híp đôi mắt đào hoa, cười trông giống như một con hồ ly.

"Vậy sao? Tôi là sư huynh của cô ấy." Tống Trọng Hạo vừa nghe nói là bạn của Tô Thi Thi, lập tức bỏ xuống đề phòng.

Tần Phong rèn sắt khi còn nóng nói: "Thi Thi thường ca ngợi anh trước mặt tôi. Trăm nghe không bằng một thấy, hay là tới phòng làm việc của tôi hàn huyên một chút đi?"

Tống Trọng Hạo có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có việc muốn tới gặp sư muội của tôi."

"Vậy thì càng tốt, mời cô ấy ra ngoài chúng ta cùng nhau hàn huyên một chút." Tần Phong hưng phấn nói.

"Được..." Tống Trọng Hạo vừa định đáp ứng, phía sau lưng chợt truyền đến một giọng nói lành lạnh.

"Mang theo tôi nữa được không vậy?"

Lời này vừa nói ra, thân thể Tần Phong và Tống Trọng Hạo nhất thời căng thẳng, nụ cười cứng đờ trên mặt, cảm giác như tai hoạ ngập đầu đến nơi.

"Bùi Dịch à, sao lại đến thế?" Tần Phong cứng ngắc xoay người lại, trợn mắt nhìn Bùi Dịch cùng trợ lý ra khỏi thang máy.

Cho nên không nhắc nhở! Xong rồi, vừa rồi anh ta không có nói lời gì đặc biệt quá đáng chứ?

"Tần thiếu không vui sao?" Con ngươi Bùi Dịch nhàn nhạt đảo qua, mặt không đổi sắc hỏi.

"Cái đó... Tôi... Tôi muốn ra ngoài gặp khách hàng. Tiểu Chu, mau đi chuẩn bị xe."

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Tần Phong nói xong liền quay đầu liền đi ra ngoài.

"Tần tiên sinh..." Tống Trọng Hạo muốn phát khóc. Không phải nói là cùng nhau nói chuyện phiếm sao? Tại sao không mang theo anh ta đi chứ!

Anh ta không dám nhìn sắc mặt của Bùi Dịch.

Kể từ lần trước, anh ta mang theo Tô Thi Thi đi lấy tài liệu gặp phải nguy hiểm, đã rất lâu rồi chưa gặp Bùi Dịch.

Lần đó, trước khi Bùi Dịch rời đi, âm thầm nhìn hai mắt anh ta, đến bây giờ trong lòng Tống Trọng Hạo vẫn còn sợ hãi.

"Tôi... Tôi tới tìm Thi Thi... À không đúng, tôi, tôi cũng có chuyện phải đi trước đây." Tống Trọng Hạo xoay người một cái liền chạy.

"Tống tiên sinh." Giọng nói nhàn nhạt nhưng lộ ra sự bén nhọn, thân thể Tống Trọng Hạo trong nháy mắt liền cứng đờ.

Bùi Dịch không nhanh không chậm bước tới, giày da bước trên mặt phát ra âm thanh, mỗi một tiếng nện xuống đều giống như là đập vào trái tim của Tống Trọng Hạo.

Tống Trọng Hạo mau chóng đổ mồ hôi.

Người đàn ông này khiến cho Hỗ gia ba lần phải kinh ngạc, rốt cuộc người này kinh khủng đến nhường nào chứ. Dù sao thì anh cũng rất sợ Bùi Dịch!

"Tống tiên sinh vừa rồi nói muốn đi gặp vị hôn thê của tôi sao?" Bùi Dịch đi tới trước mặt Tống Trọng Hạo, nhàn nhạt hỏi.

"Ách... Không có... Hiện tại đã không có..."

"Tống tiên sinh tới nhầm chỗ rồi, tôi đưa anh đi." Bùi Dịch cắt đứt lời của Tống Trọng Hạo, giọng nói vẫn rất bình tĩnh như cũ.

Lông tơ trên người Tống Trọng Hạo mau chóng dựng lên, cảnh giác nhìn anh, muốn nói không cần mà lại chẳng dám.

"Đi thôi." Bùi Dịch nói xong liền đi ra ngoài.

Tống Trọng Hạo cúi đầu, suy nghĩ có nên báo trước với sư muội một tin không.

Anh ta cảm thấy mình lại gây họa rồi.

Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi công ty xây dựng Hỗ Thâm, liền gặp được Tô Thi Thi và Hỗ Quân Nhạc đang vội vàng bước đến.

Tô Thi Thi không phát hiện ra, Hỗ Quân Nhạc phía sau cô đột nhiên dừng tại chỗ, mắt mở to, giống như gặp phải chuyện kinh khủng gì vậy.

"Sư huynh, anh có chạm mặt ai không? Không nói lung tung gì chứ?" Tô Thi Thi thở hổn hển, kéo tay Tống Trọng Hạo liền đi, "Em đã nói với anh rồi, nếu như bị cái tên tư tưởng biến thái kia biết, thì em chết chắc!"

"Sư muội..." Tống Trọng Hạo đang muốn nhắc nhở cô một câu, chỉ thấy Tô Thi Thi quay đầu nhìn chằm chằm Hỗ Quân Nhạc cùng tới, gầm nhẹ nói, "Tôi đã nói là anh không được đi theo tôi rồi mà?"

"Sao cơ? Tôi đi theo cô làm gì chứ? Cái đó tôi có chuyện phải đi trước, hôm nào lại tới tìm cô sau." Hỗ Quân Nhạc nói xong xoay người bỏ chạy...

Hù chết anh ta rồi, sao Bùi Dịch lại ở đây chứ!

"Hả?" Lần này đến lượt Tô Thi Thi thấy kỳ quái, "Sao anh ta dễ dàng đi như vậy?"

"Hình như Tô tiểu thư đang rất tiếc nuối?" Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Bùi Dịch?"

Trong nháy mắt Tô Thi Thi liền hóa đá, anh sao lại ở đây?

Thật là sợ chuyện gì thì chuyện đó tới!

Mọi người ngủ ngon 😊😊😊😊😊