Edit: Phương Thảo
Beta: Ryeo + Mít
"Xong rồi, nếu anh ta tới tìm tôi liều mạng, anh sẽ cứu tôi chứ?" Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dịch lành lạnh mà liếc cô một cái, im lặng mà khạc ra hai chữ: "Im miệng!"
Lại bị người ta hiểu lầm anh bị một người đàn ông thích! Bùi Dịch tức giận đến bùng nổ, tin này nếu truyền đi, anh cùng Tần Phong sau này còn có thể làm ăn trên thương trường hay không?
Thật rất muốn bóp chết cô gái ngốc này!
Còn có cái người phụ nữ đó đến bây giờ còn chưa hiểu biết rõ tình hình, chỉ biết khóc, thật không biết Tô Thi Thi làm sao lại chọn cùng cô ta làm bạn!
Bên kia, Ôn Ngọc thấy Ngải Lợi không tin, thật gấp đến phát khóc.
Ngải Lợi thấy dáng vẻ của Ôn Ngọc, cảm thấy cô gái này lại không giống như là giả bộ, trong lòng nghi ngờ cực kỳ.
"Lời cô nói là thật sao? Tần tổng thật sự thích đàn ông?" Ngải Lợi lại hỏi một lần.
Ôn Ngọc vội vàng gật đầu: "Tôi không có lừa gạt cô."
"Ồ..." Ngải Lợi gật đầu một cái, ngược lại như không có vấn đề nói, "Tôi bất kể anh ấy thích đàn ông hay là thích đàn bà, chỉ cần anh ấy cảm thấy hứng thú với tôi là được."
Cô ta nói xong, mắt liếc nhìn về bốn phía, thấy không có người khác, cố ý cởi khăn lụa trên cổ xuống, chỉ chỉ phía trên có một cái vết đỏ, nói với Ôn Ngọc: "Thấy không?"
Ôn Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy trên cổ cô ta có một vết hồng hồng, giống như là bị thứ gì cắn, nói: "Cô cũng bị con muỗi cắn? Muỗi mùa thu khá độc, cô có muốn bôi ít thuốc lên hay không?"
Cô nói rồi kéo xuống phần áo ở cổ của mình xuống, ngón tay chỉ lên một vết đỏ trên cổ nói: "Tôi mua thuốc thật giống như không quá tác dụng, cũng sắp mười ngày, còn không có biến mất đâu."
Muỗi cắn?
Bốn người ở đây toàn bộ đều phảng phất như bị sét đánh vậy, ngây ngô tại chỗ.
Tình hình phát triển cũng vượt quá so với dự kiến
Tần Phong đứng ở một bên cả người cứng ngắc, vốn dĩ là thấy nghẹn, liền biến mất hết rồi, khóe miệng nhịn không được cong lên
"Chết tiệt, là do muỗi!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng.
Lúc trước nghe được Tô Thi Thi nói trên cổ Ôn Ngọc có vết hôn, lúc ấy cả người anh cũng rối loạn.
Mà Ôn Ngọc thấy anh như nhìn thấy quỷ vậy, anh căn bản không có cách nào đến gần cô, càng không cần phải nói đụng đến cô, vậy vết hôn kia từ đâu tới?
Bây giờ tốt rồi, rõ là quạ đen suy diễn bậy bạ.
Không đúng!
Tần Phong sắc mặt tàn ác, đang muốn xông ra, phía trước có thanh âm vang lên.
Ngải Lợi ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn Ôn Ngọc, khinh thường nói: "Ôn tiểu thư cô ngay cả vết hôn cùng con muỗi cắn cũng không phân rõ sao? Cái này là tối hôm qua Tần tổng lưu lại -- vết hôn!"
"Vết hôn..." Ôn Ngọc trong đầu ong một tiếng, trên mặt bỗng chốc tái nhợt đi
Chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy sao?
Cô cũng không phải là cái gì cũng không biết, chẳng qua là tâm tư đơn thuần không nghĩ tới phương diện kia mà thôi.
Hiện tại người phụ nữ này đã nói rất rõ ràng cho cô biết, đây là vết hôn do Tần Phong lưu lại
"Ngọc, em đừng nghe cô ta nói bậy." Tần Phong xông ra, giơ tay lên định kéo tay Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc thấy anh ta, kinh sợ giống như là con thỏ bị đả kích lớn, vội vàng lui về sau một bước, đôi mắt ươn ướt nhìn anh ta.
Một giây kế tiếp, một giọt lệ thoáng chốc từ hốc mắt chảy xuống, cô xoay người hướng ra ngoài chạy đi.
"Ngọc!" Tần Phong sắc mặt trầm xuống, cất bước đuổi theo.
Ôn Ngọc vừa khóc vừa chạy.
Cô cũng không biết trong lòng đang khó chịu cái gì, nhưng là vừa rồi tất cả đối với cô mà nói tựa như một chuyện cười.
Cô lại ngây ngốc đi nói cho cô ta, muốn để cho cô ta cẩn thận không sẽ bị lừa, còn tự cho là đúng nói cho cô ta đó là con muỗi cắn...
Cô cho tới bây giờ không cảm thấy chính mình vậy mà lại rất buồn cười!
"Ngọc, em nghe anh nói đã, đừng chạy!" Tần Phong sợ dọa đến cô, lại không dám đuổi đến quá nhanh, không thể làm gì khác hơn là ở phía sau dè dặt kêu cô.
Nhưng anh vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền tới giọng nói của Tô Thi Thi.
"Ngọc, nơi này!"
Tần Phong ngẩng đầu nhìn lên, mặt liền tái xanh, cắn răng nghiến lợi hô: "Tô Thi Thi, em dám!"
" Đàn ông cặn bã, không có quyền nói chuyện!" Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh ta một cái, đem dây cương trong tay đưa cho Ôn Ngọc.
"Ngựa?" Ôn Ngọc chạy đến trước mặt Tô Thi Thi, đôi mắt bị lấp đầy bởi nước cũng không thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy trước mắt là một con ngựa.
Cô không hề nghĩ ngợi, nhận lấy dây cương liền leo lên lưng ngựa, chân kẹp bụng con ngựa, ngênh ngang rời đi.
"Ngọc!" Tần Phong sắc mặt tái nhợt, vọt tới trước mặt Tô Thi Thi, hận không thể đến bóp chết người phụ nữ này!
Nhìn Tô Thi Thi, Bùi Dịch bên cạnh mặt không thay đổi đứng đó.
Phụ nữ lên cơn điên thật là kinh khủng. Anh lần đầu tiên phát hiện cô gái nhỏ của anh lại hành động nhanh như vậy.
Mới vừa rồi còn ở phía sau tường hoa xem kịch hay, chỉ chớp mắt liền chạy tới chuồng ngựa dắt ngựa đi ra.
Đầu óc vận động mạnh như vậy, xem ra anh lúc trước khai thác còn chưa đủ!
Tô Thi Thi thân thể đột nhiên run run một chút, ngửa đầu liếc anh một cái. Cô thế nào lại cảm giác có chút lạnh?
"Tô Thi Thi!" Tần Phong đuổi theo, trừng mắt nhìn Tô Thi Thi:
"Em không biết cưỡi ngựa có nhiều nguy hiểm à? Em vậy mà đã để cho cô ấy cưỡi ngựa đi ra ngoài! Đáng chết, cô ấy lá gan nhỏ như vậy, em không sợ sẽ dọa đến cô ấy sao?"Tần Phong muốn điên lên, lúc này Tô Thi Thi sao lại làm loạn như vậy!
Tô Thi Thi cười như không cười nhìn Tần Phong: "Bây giờ biết đau lòng rồi hả? Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nhà cô ấy chính là trại nuôi ngựa, từ nhỏ ngồi trên lưng ngựa lớn lên. Ngược lại là anh không biết cưỡi ngựa, không đuổi kịp người ta có thể làm thế nào đây!"
"Nuôi ngựa?" Tần Phong bất chấp Tô Thi Thi nói móc, "Em chắc chắn cô ấy biết cưỡi ngựa?"
Tô Thi Thi khinh thường liếc anh ta một cái: "Con ngựa đỏ vừa rồi chính là do cô ấy từ nhỏ nuôi đến lớn. Người đàn ông nào đó ban đầu vì nịnh hót một tiểu minh tinh, cứng rắn lừa ngựa của người ta từ trong trang trại ngựa đi mất, tôi nghe nói Ngọc vì chuyện này còn khóc rất lâu đấy."
"Cái gì?" Tần Phong chỉ cảm thấy cả đời anh hôm nay ăn quá nhiều sấm sét rồi.
Một người chỉ cần có người lớn tiếng nói một câu cũng có thể dọa cô ấy khóc, lại là một người nuôi ngựa lợi hại?
Anh ta thật là bị sấm sét đánh đến nội thương rồi!
Tần Phong trợn mắt nhìn Tô Thi Thi một cái, xoay người ngồi vào xe mình đuổi theo.
"Tần tổng..." Ngải Lợi choáng váng. Chuyện sao lại biến thành cái bộ dáng này?
Tô Thi Thi con mắt đen lại, trong chốc lát thật không biết nên xử lý người phụ nữ này như thế nào, dù sao mới vừa rồi Tần Phong chính miệng nói đây là bạn gái anh.
Chuyện bây giờ bị cô làm thành cái bộ dạng này...
Tô Thi Thi lặng lẽ kéo kéo tay Bùi Dịch, vai người xấu vẫn là để cho anh đảm nhiệm thì tốt hơn.
Bùi Dịch im lặng không lên tiếng đưa tay rút trở lại: "Chính mình gây họa thì tự mình giải quyết."
Tô Thi Thi méo miệng. Được rồi, hay là đem cái phiền toái này ném cho Tần Phong tự mình tới giải quyết đi.
Nhưng mà.
"Nếu không chúng ta đi xem một chút, mới vừa rồi hình như là chạy sâu vào trong trang viên, sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Tô Thi Thi lo âu nhìn bên ngoài biệt thự.
Bùi Dịch cười khanh khách. Cái cô gái ngốc này bây giờ mới biết lo lắng, có phải đã chậm hay không?
Nhưng mà Tô Thi Thi nghĩ tới sắc mặt Tần Phong mới vừa rồi, xì một tiếng bật cười.
Ai bảo anh ta ức hiếp người, ai bảo anh ta chần chừ, đối xử với loại đàn ông cặn bã như vậy cũng đáng!
Nhưng cô còn chưa vui vẻ được một chút, quản gia đột nhiên vội vã chạy tới, nói với bọn họ:
"Tiên sinh, Tô tiểu thư, không xong rồi! Ôn tiểu thư cưỡi ngựa chạy tới trong nhà đến ổ chó cũng đụng ngã lăn, bây giờ nơi đó náo nhiệt, người ngã ngựa đổ, loạn hết cả rồi."
"Cái gì?" Tô Thi Thi không cười được nữa, ngây ngô nhìn Bùi Dịch, "Tôi có phải hay không lại gây họa rồi?"
Cả nhà tối hảo! 😊😊😊😊😊😊
Tui rảnh rỗi và lại sinh nông nỗi rồi. 1 cái lap 1 cái loa rồi chiến thôi 😄😄😄😄😄😄😄