Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 115: Bà ngoại tới Bắc Kinh




"A!"

Đoàn Ngọc Lộ một tiếng thét chói tai, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi dưới đất.

Chiếc xe kia liền dừng lại cách cô ta không tới 30 centimeter, thiếu chút nữa liền tông vào cô ta rồi.

"Cô không sao chứ?"

Cửa xe mở ra, đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi, sốt ruột chạy tới.

"Anh có biết lái xe hay không?" Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến nỗi hất cánh tay của anh ta đang đưa ra muốn kéo cô ta đứng dậy.

"Có đụng vào đâu hay không?" Người đàn ông kia sốt ruột nói, "Nếu không tôi đưa cô đi đến bệnh viện kiểm tra cho chắc nha? Tôi đối với thành phố Bắc Kinh này cũng không phải rất quen thuộc, tiểu thư cô là người ở đây sao? Tôi vừa lúc muốn đi đến bệnh viện, đang bị lạc đường, cô giúp tôi chỉ đường được không?"

"Anh đầu óc có bị bệnh không!"

Đoàn Ngọc Lộ đẩy anh ta ra, ngẩng đầu đang muốn mắng chửi người, nhưng khi thấy mặt người kia khi đó liền ngây ngẩn cả người.

(Đọc đến đây có ai cảm tưởng giống tui ko? Bà này lại thấy trai đẹp nên tươm tướp rồi)

"Anh..."

Đoàn Ngọc Lộ chưa từng nghĩa đến ở Bắc Kinh này có thể gặp được anh ta.

Người này không phải là anh họ của Tô Thi Thi sao? Anh ta sao lại muốn tới nơi này?

Mà còn bộ dáng của người đàn ông này cũng thực khá tốt, tuy nhiên so ra kém anh Tần Phong của cô ta, nhưng là xem ra cực kỳ thuận mắt.

(Thấy chưa? Tui nói bả mê trai có đẳng cấp mà 😄😄😄😄😄😄)

"Anh muốn đi bệnh viện?" Đoàn Ngọc Lộ cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hỏi.

Lý An gật đầu: "Bà nội tôi đang nằm viện, tôi là muốn đi mua một ít đồ dùng hàng ngày. Đúng là không nghĩ tới vậy mà lạc đường rồi. Tiểu thư cô vừa rồi có bị đụng vào chỗ nào hay không? An toàn để trên hết, tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một phen đi."

"Bà nội anh nằm viện sao?"

Đoàn Ngọc Lộ nhãn cầu xoay một vòng, bà nội của anh ta không phải là bà ngoại của Tô Thi Thi sao?

Lần này tốt rồi.

Cô ta lúc này gật đầu vui vẻ nói: "Anh đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra đi. Tôi nói cho anh biết, nếu thân thể tôi có chuyện gì, anh phải chịu trách nhiệm."

"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm."

Lý An gật đầu, nhìn đến cô gái này toàn thân ướt sũng, trên mặt phấn trang điểm lem luốc, anh ta hảo tâm cởi áo khoác đưa cho cô ta: "Cô trước khoác lên một phen đi."

Đoàn Ngọc Lộ lặng không tiếng động tiếp nhận, đi lên xe.

"Tô Thi Thi, cô còn không biết bà ngoại cô đang bệnh viện sao?"

Đoàn Ngọc Lộ trong mắt đều là cười lạnh.

Trước cô ta tìm người đi mua chuộc bạn gái Lý An, âm thầm uy hiếp bà nội cùng bà ngoại Tô Thi Thi. Nghe nói bà ngoại Tô Thi Thi thân thể tựa hồ không tốt, không nghĩ tới bây giờ vậy mà chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh này rồi.

Xem ra bệnh cực kỳ nghiêm trọng.

Đoàn Ngọc Lộ quay đầu nhìn mặt đường, nhớ tới việc cô ta phải chịu đựng những thứ áp bức và lăng nhục này, cô ta chỉ cảm thấy thật khó giải hận trong lòng.

Cô ta muốn trước đi bệnh viện nhìn xem, sau đó mới bàn bạc kỹ hơn!

"Bây giờ, tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội này thật tốt."

Đoàn Ngọc Lộ ở trong lòng đối chính mình yên lặng nói.

Lúc trước những bảo an kia nói với cô ta, Xây dựng Tiệp Khắc sẽ giữ lại đơn tố cáo cô ta tiếp tục điều tra thêm, yêu cầu cô ta không thể nào rời khỏi thành phố Bắc Kinh này. Mà còn nếu một khi tòa án có gọi đến, cô ta phải lập tức đi tới

"Chết tiệt, coi tôi là cái gì?" Đoàn Ngọc Lộ càng nghĩ càng giận.

Bên kia, Ferrari màu đỏ chạy đến thành phố bên cạnh, tốc độ chậm rì rì, giống như là đang tản bộ một dạng.

Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế, khóe miệng nhịn không được rút rút.

"Bùi tiên sinh, anh có phát hiện không, người khác đều đang nhìn chúng ta." Tô Thi Thi quả thực nghĩ xấu hỗ đến muốn che mặt rồi.

Đem xe thể thao chạy như ốc sên đang bò một dạng, anh cũng không biết xấu hổ sao?

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Em không phải bảo tôi chạy chậm một chút sao?"

"Nhưng anh cũng không cần chậm thành cái dạng này đi?"

Tô Thi Thi nói xong chỉ chỉ trên đầu lại vẫn cực kỳ nóng bỏng: "Chúng ta đi ra ngoài để thành cá nướng à?"

"Em tối đa chỉ là con cá mặn." Bùi Dịch sắc mặt liền đen, cô gái này thật có biện pháp khiêu chiến thần kinh chịu đựng của anh.

Anh đột nhiên tăng tốc, xe cấp tốc chạy đi.

Tô Thi Thi "A" một tiếng nắm chặt lấy dây an toàn, "Anh chậm một chút đi!"

Tính năng có phải hay không thật tốt quá rồi? Nói tăng tốc liền tăng tốc?

Nhưng mà lời của cô vừa dứt, Bùi Dịch mạnh một cái dừng ngay, tốc độ xe thần tốc chậm lại.

Tô Thi Thi bổ nhào đến phía trước, mày càng nhíu chạt lại, buồn bực nói: "Được rồi, tôi nhận sai là được rồi đúng không, anh đừng có nhỏ mọn như thế chứ."

Anh không phải là tại vì chuyện đêm qua mà tức giận sao? Đừng tưởng rằng cô không biết.

Bùi Dịch nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Sai ở chỗ nào?"

Tô Thi Thi sắc mặt liền đen: "Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."

Bùi Dịch làm bộ vừa muốn tăng tốc.

Tô Thi Thi vội vàng nói: "Là tôi sai rồi, tôi không nên chọc anh tức giận, không nên không cần sinh con, không nên cự tuyệt anh cầu hôn."

Lúc cô nói ra mấy câu trước Bùi Dịch nghe cực kỳ hưởng thụ, nhưng mà nghe đến câu cuối cùng, mặt anh chải quét một phen liền trầm tiếp xuống.

Anh lúc nào lại cầu hôn cô rồi vậy?

"Cô bé, lần sau chỉ có thể là em cầu xin tôi để cho tôi cưới em!" Bùi Dịch lạnh lùng nói.

"Dừng."

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, ngồi thẳng thân thể nhìn về phía trước.

"Tôi có khi là biện pháp cho em cầu xin tôi, sao vậy, muốn thử sao?"

Bùi Dịch con ngươi di chuyển, yên lặng nhìn cô.

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy lông tơ chính mình vừa muốn thẳng đứng lên. Mỗi khi anh dụng loại ánh mắt này nhìn cô, cô liền cảm giác như là bị con báo đang theo dõi một dạng.

"Cái kia... Lái xe phải tập trung." Tô Thi Thi cười gượng, nịnh nọt nói.

Bùi Dịch đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên kêu lên.

Anh dùng tai nghe Bluetooth bắt mắy nhận điện thoại, vừa nghe sắc mặt lập tức liền thay đổi.

"Ngồi yên." Bùi Dịch nói xong, liền đánh mạnh tay lái quay đầu xe lại, một cước đạp xuống chân ga, xe bay nhanh mà chạy đi.

"Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Tô Thi Thi trong lòng trào dâng lo lắng, bọn họ hiện đang chạy hướng là bên trong thành phố, là Đoàn gia đã xảy ra chuyện sao?

Trả lời của cô là một trận âm thanh điên cuồng, khó thở đến nỗi cô thiếu chút nữa đau sốc hông. Tô Thi Thi vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này ở bệnh viện trong thành phố, Đoàn Ngọc Lộ vốn nghĩ muốn đi theo Lý An vụng trộm xem bà ngoại Tô Thi Thi đang bị cái gì, nhưng mà mới vừa đi vào đại sảnh bệnh viện, vậy mà thấy được mẹ cô ta.

"Anh đi trước đi, tôi có chuyện phải đi trước, gặp lại sau."

Đoàn Ngọc Lộ nói xong tiện hướng tới chỗ Phương Thanh Hoa chạy tới, cô ta lúc nãy ở trên xe đã sớm xin số điện thoại của Lý An, không sợ tìm không thấy anh ta.

"Ngọc Lộ?"

Phương Thanh Hoa vừa thấy đến là con gái nhỏ của mình, sắc mặt lúc này liền biến đổi, vội vàng đi tới, đối với cô ta nói: "Con khẩn trương đi đi, cha con ông ấy..."

"Đoàn Ngọc Lộ, mày đứng lại đó cho tao!" Phương Thanh Hoa còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến Đoàn Chấn Ba vô cùng phẫn nộ gào thét.

"Cha..." Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy Đoàn Chấn Ba ở phía xa, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đi liền muốn chạy.

"Mày dám chạy thử xem? Tao lập tức cắt đứt chân của mày!"

Đoàn Chấn Ba lạnh lùng quát, nhất là khi nhìn đến bộ dáng đứa con gái Đoàn Ngọc Lộ này của mình người không ra người quỷ không ra quỷ, tức giận đến trán gân xanh đều nhảy dựng lên.

"Mày nhìn xem mày đi, bây giờ bộ dáng này giống cái gì? Quả thực mất hết mặt mũi Đoàn gia rồi! Tao nói cho mày biết, tao hôm nay không đánh chết mày, tao liền không mang họ Đoàn!"

Đoàn Chấn Ba nói xong liền cầm điện thoại ra, gọi điện thoại cho vệ sĩ.

"Chết tiệt, sao vậy ngay cả tín hiệu cũng không có?"

Đoàn Chấn Ba nhìn đến di động của chính mình một vạch tín hiệu đều không có, tức giận trực tiếp đi đến cấp cho Đoàn Ngọc Lộ một cái tát xả giận, quay đầu đối với Phương Thanh Hoa nói: "Đưa điện thoại của bà đây cho tôi!"

"Chấn Ba..." Phương Thanh Hoa nghĩ muốn cầu xin ông ta thương tình, đúng là không có người nào so với bà ta hiểu rõ chồng mình. Bà ta hiện tại dám nói một câu, phỏng chừng cũng sẽ bị lập tức ăn bạt tai.

Bà ta nhìn con gái mình liếc mắt một cái, yên lặng đưa điện thoại di động từ trong túi xách ra.

"Mẹ..."

Đoàn Ngọc Lộ nhìn đến hành động của mẹ mình, trong mắt chỉ còn lại có tuyệt vọng, nhìn đến cha mình đang muốn của tự mình gọi điện thoại, cô ta dưới tình thế cấp bách hô: "Bà ngoại Tô Thi Thi đang ở trong cái bệnh viện này!"

"Cha, mọi người không phải muốn để cho cô ta rời khỏi sao? Con có cách, người đừng đánh con, con có biện pháp để cho Tô Thi Thi rời khỏi nhà chúng ta!"

Đoàn Ngọc Lộ run run, sợ hãi trốn phía sau Phương Thanh Hoa, không ngừng nắm tay áo Phương Thanh Hoa nói ︰

"Mẹ, mau giúp con cầu xin cha đi, con thật sự không dám nữa rồi. Kia chuyện là Tô Thi Thi hại con, con là oan uổng nha!"

"Mày xác định?" Đoàn Chấn Ba trong mắt hiện lên quét xuống tàn nhẫn, "Hiện tại ông nội mày lại vẫn nằm ở trong phòng bệnh, nếu lại xảy ra them bất kỳ chuyện gì, tao nhất định sẽ không bỏ qua mày!"

"Con..." Đoàn Ngọc Lộ đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn đến Lý An đang vội vã hướng thang máy chạy tới.

Cô ta tay mắt lanh lẹ chạy đến giữ chặt anh ta hỏi: "Có phải bà nội anh đã đã xảy ra chuyện rồi hay không?"

Lý An gật đầu: "Vị tiểu thư này, bà nội tôi hiện phải vào phòng cấp cứu, tôi hiện tại không rảnh đưa cô đi kiểm tra rồi, cô đến lúc đó có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi!"

Lý An nói xong liền vọt vào thang máy, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.