Chương 929: Tự thuần sắc
Kỷ Hoài An cười khổ nói: “Minh Nguyệt, em đừng gọi chị là chị dâu thứ nữa. Chuyện này vẫn chưa thành đầu…ngại ngùng lắm.
“Được rồi, em không gọi, chị đừng buồn. Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, em cũng là sinh trong gia đình hào môn, em có thể hiểu được cảm giác của chị. Nếu không phải anh họ có bản lĩnh, không cần thông qua việc kết thông gia với các gia tộc khác cũng làm cho nhà họ Lê đứng vững ở vị trí gia tộc đứng đầu thủ đô, vậy thì số phân em có lẽ cũng sẽ giống như chị. Cho nên em vô cùng hiểu được cảm xúc của chị.
Kỷ Hoài An hít một hơi, nói: “Minh Nguyệt, cảm ơn em đã hiểu cho chị. Thực sự chị rất thích mọi người, gặp mặt mới hai lần đã cảm thấy mọi người rất tốt, kể cả ông nội, còn có Noãn Tâm. Chị thật sự rất quý mọi người. Nếu như chị và Lệ Minh Thành không có duyên phận, chị thật sự không nỡ xa mọi người. Cho nên đồng ý với chị rằng, “không cần biết mọi chuyện ra sao, mọi người phải là bạn tốt của chị nhé, có được hay không?”
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được thôi. Đã nói rồi, Hoài An, em yên tâm đi, không chừng ông nội và chú lúc này đang dạy dỗ lại Minh Thành rồi, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta chơi mạt chượt đi. Chị chưa chơi qua bao giờ, chỉ mới thấy người khác chơ thôi, biết một chút quy tắc. Để chị thua tiền cho mấy em đi.”
Dù sao hiện tại là cô có tiền.
“Oa, chị dâu, chị thật tốt, bon em yêu chị chết mất”
“Minh Nguyệt, Minh Ngọc còn cả Hoài An nữa, mấy em rảnh thì đi chọn một chiếc xe tốt đi, chị mua cho các em.
Bây giờ cô đã là tỷ phú với giá trị bản thân là mười lăm tỷ đô rồi hahahaha. Nhìn thấy chưa, cô cho dù có tiền rồi thì vẫn rất là hào phóng nha.
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc nha nhao cười nói: “Thật sao, chị dâu. Vậy chúng em chọn thật nhé, đến lúc đó chị cũng đừng nuốt lời đó.”
“Mua chứ. Hoài An, em cũng nhớ chọn nhé. Không cần biết em và Lệ Minh Thành có duyên phận hay không, chị đều sẽ mua cho em”
Kỷ Hoài An không nhịn được cười nói: “Noãn Tâm, như vậy cũng được sao?”
Tô Noãn Tâm vỗ ngực một cái nói: “Không có gì không được cả, chủ nhà chị có tiền, chị cũng có tiền”
“Ha ha ha. Chỉ dâu đúng là có khí phách. Vậy chúng em sẽ tin là thật. Nhưng vẫn cứ là chơi mạt chượt trước đi. Em muốn thắng tiền.”
“Ha ha ha, được thôi. Đi, chị đi thua cho các em.
Cả đời Tô Noãn Tâm chưa bao giờ có khí phách như bây giờ.
Chờ đó. Buổi tối, lúc đi ngủ với chủ, cô sẽ đề xuất ý kiến muốn bao nuôi chú. Mỗi ngày 1 tỷ đô đô là có thể bao nuôi chú hơn bốn năm rồi. Ha ha ha ha. Chỉ nghĩ đến thôi là sướng đến chết rồi.
Bên trong phòng chơi bài của nhà họ Lệ có một chiếc bàn chuyện đánh mạt chượt.
Bốn người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, sau đó bắt đầu đánh mạt chược.
Kỷ Hoài An biết đánh mạt chượt. Lúc trước ở nhà cô đã cùng mẹ và bạn của mẹ đánh qua vài lần.
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc chịu ảnh hưởng của Viên Cát Kỳ. Một nhà bốn người lúc rảnh rỗi không có việc gì đều sẽ mở một bàn cùng mẹ bà ấy đánh một chút.
Cho nên ngoại trừ Tô Noãn Tâm chỉ mới biết chút ít thì những người khác đều đã rất sành sõi rồi.
Nhưng bọn họ thế nào cũng không ngờ được, người mới chơi lần đầu tiên, cho dù không biết nhưng lại có thể may mắn như vậy.
Thanh bài thứ nhất là Tô Noãn Tâm ù.
Cô có chút mất sức hỏi Lệ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em nhìn xem thanh này có phải là ù rồi không. Tất cả của chị đều là bài lục sắc, đây có phải là thuần sắc không?”
Lệ Minh Ngọc vội nói: “Em xem chút nào. Ôi trời ơi đúng là thuần sắc. Trời ạ, chị dâu may mắn như vậy sao.
Tô Noãn Tâm có được lời khen, ngã bài xuống, mắt híp lại cười nói: “Tự nó một màu như vậy, chị không có tính toán gì nhé.”