Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 927




chương 927

“Sao? Em chưa nghe nói qua. Nhưng hai chuyện này có liên quan đến nhau à?”

“Có chứ, ông Ngô không hề có nhiều tiền như vậy. Cho dù là đồng ý g tiền cũng không thể nhanh như vậy. Kỷ Vân Như thiếu tiền liền nghĩ ngay đến nhà họ Lê.

Thảo nào ông nội cô gần đây có chút phiền muộn, hỏi thế nào ông cũng không chịu nói.

Tô Noãn Tâm chợt hiểu ra, nói: “Cho nên Kỷ Hoài An và Minh Thành kết hôn là vì Kỷ Vân Như muốn đến nhà họ Lê mượn tiền sao?”

“Vậy chú đã ra tay thúc đẩy chuyện này, lại biết những thứ này. Chú dự định sẽ cho mượn số tiền này sao?”

“Ừ. Cho nên ở chỗ ông Ngô bên kia, em nói ông ấy không cần lo lắng. Nếu không có gì bất ngờ, sắp tới Kỷ Vân Như sẽ đến tìm anh, anh sẽ đồng ý.

“Trời ạ. Kỷ Vân Như này thật đúng là không từ thủ đoạn. Ông nội em lớn tuổi như vậy rồi, cô ta vậy mà còn mở miệng đòi tiền ông ấy. Đã vậy cô ta mở miệng liền đòi hỏi quá đáng. Năm tỷ, ông nội em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ “Vậy nên, bảo ông Ngô đừng g tiền nữa. Số tiền này, anh sẽ cho.

“Nhiều tiền như vậy chú cảm thấy đáng sao? “Ông nội thích như vậy. Kỷ Hoài An gả vào, ông ấy sẽ rất vui. Minh Thành có dấu hiệu mắc bệnh trầm cảm. Kỷ Hoài An có thể ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy, không để cậu ấy xảy ra chuyện gì, thẩm chỉ tình trạng cậu ấy có thể từ từ chuyển biến tốt hơn. Có thể ở bên cậu ấy trong thời điểm khó khăn như vậy, tiền này, tiêu rất xứng đáng”

“Vậy thì được rồi.”

“Tiếp theo thông báo cho em một chuyện, tiền này là lấy từ trong tài khoản của em.

“Hả? Nhưng trong tài khoản của em làm gì có tiền.

Chú lấy tài khoản của em.

Tiền đó dù gì cũng là chủ kiếm, chú tự tính toán đi.”

“Ừ, vậy anh sẽ để em giả vờ thể hiện chút lòng hiếu thảo với bố mình”

“Được thôi.”

“Chú rốt cuộc đã giúp em g góp bao nhiêu của hồi môn vậy ạ?”

“Muốn biết sao?”

“Ừ, rất rất muốn biết.”

“Chuyện mảnh đất nhà họ Tiêu, em còn nhớ không?”

“Nhớ chứ. Vẫn là em nói với chú. Chú mua lại một nửa.

“Ừ, dùng danh nghĩa của em để mua lại.

“Em sao? Mảnh đất kia chủ định dùng làm gì? Xây nhà sao?”

“Mảnh đất kia được phía trên thu mua để xây dựng sân bay. Anh bán đi rồi.”

Trong lòng Tô Noãn Tâm bắt đầu dậy sóng: “Kiếm tiền rồi sao?”

“Đúng rồi, kiếm lời.

“Chú. Dùng danh nghĩa của em mua một nửa mảnh đất của nhà họ Tiêu, tổn bao nhiêu tiền vậy?”

“3 tỷ đô. Tiêu sạch tất cả tiền riêng của anh rồi.”

“Vậy bây giờ chú không phải là rất nghèo sao!”

“Đúng rồi, rất nghèo, sau này em phải nuôi anh rồi.”

“Vậy bán cái đó kiếm lời được bao nhiêu?”

“Gấp năm lần so với tiền vốn. Em tự mình tính toán đi.”

“Trời đất ơi.” Nhất thời Tô Noãn Tâm có chút cạn lời. Khó trách nhà họ Lệ lại tức giận như vậy.

Chú này cũng là quá nghĩ cho cô rồi. Cho nên bây giờ cô cũng được xem như là tỷ phút rồi sao.

Tô Noãn Tâm đang định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy một tiếng hét to: “Lệ Minh Viễn, cháu mở cửa cho ông ngay đi

Lệ Minh Viễn không tránh khỏi ngạc nhiên, ông nội anh làm sao vậy. Muốn vào nhà cần phải hét lớn như vậy sao? “Em đi lại một chút cho tiêu cơm đi. Một chút nữa anh sẽ đến.”

“Được, được thôi”

Tô Noãn Tâm thật sự cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ vậy. Cô cứ như thế mà trở nên nhiều tiền vậy sao. Mẹ ơi! “Chị dâu, chị ở đây ngây ngốc gì vậy?”

“Chị, chị không có ngây ngốc nhé.

“Là bị tiếng hét của ông nội em dọa sợ sao?”

“Không có. Chị là bị con số mà chủ của chị nói ra hôm nay dọa cho hoảng sợ.

Làm một phép nhân. Ba nhân với năm là mười lăm.