Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 910




Chương 910: Em còn biết xấu hổ

Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Em còn biết xấu hổ?”

“Tất nhiên là em biết rồi! Ông chủ đáng ghét, em không thèm quan tâm đến chủ nữa đâu! Không em sẽ giấu trái cây đi luôn không cho chủ ăn nữa!”

Nói xong liền bỏ chạy.

Chạy về phía ngôi nhà.

Lệ Minh Viễn chỉ đứng yên tại chỗ, không nói năng được gì.

Cho nên cô nhóc này…đúng là không thể nhớ dại mà Quả nhiên vẫn là không thể đối tốt với em quá.

Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ nuông chiều thành bộ dạng không coi ai ra gì như thế này. Lệ Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An ở một bên mắt chữ a mồm chữ o ngẩn tò te chứng kiến toàn quá trình…

“Ừm… anh họ, anh không đuổi theo à…Chị dâu nhỏ vẫn còn chưa quen thuộc với nhà cúng ta không khéo lại chạy lung tung “Không cần quan tâm đến cô ấy”

Lệ Minh Viễn sải bước nhanh chóng đi về phía ông nội, Lệ Minh Ngọc thấy vậy tự giác nhường chỗ tránh sang một bên.

Ông cụ Lệ bắt đầu nổi lên hứng thú nói: “Đã lâu lắm rồi không đánh cờ với thằng nhóc con rồi đấy.

“Ông nội không thể đánh thắng được cháu đâu.”

Ông cụ Lệ tức giận nhìn vào hai đứa cháu trai khác nói: “Kỹ thuật chơi cờ của thằng nhóc này đều do ông già đây dạy cho hết đấy, kết quả là về sau này ông già này lại không thể đánh thắng nó. Các cháu nói thử xem có đáng để tức giận hay không?”

Lệ Minh Thành và Lệ Minh Ngọc không thể không bật cười rồi nói: “Anh họ thông minh”

“Thời ông già đây còn trẻ á cũng thông minh không kém…Chỉ tiếc là bây giờ già rồi, đánh không lại mấy người trẻ tuổi rồi.”

Nói xong thì đi một bước cờ.

Lệ Minh Viễn cũng đi một bước, hầu như cũng không hề suy nghĩ nhiều.

Hai ông cháu cứ ông đánh qua cháu đánh lại, đi được mấy nước cờ thì… Ông cụ Lệ không thể không ngước mắt lên liếc Lệ Minh Viễn một cái nói: “Nhường ông à?”

“Dạ đâu có.”

“Rõ ràng như vậy rồi còn gì nữa? Chỉ trong ba bước mà ông già này đã có thể giành chiến thắng rồi, có chắc chắn là không nhường không?”

“Ông nội, ông cứ đi xong ba nước cờ này đi đã… rồi nói vẫn chưa muộn”

Ông cụ Lệ nghe vậy không khỏi nhìn anh một lúc lâu sau đó bắt đầu đi nước cờ đầu tiên trong tổng số ba nước.

Động tác của Lệ Minh Viễn cũng rất nhanh mới đó đã đuổi kịp rồi.

Ông cụ Lệ có chút nghi ngờ nhưng vẫn tiếp tục đi nước tiếp theo.

Lệ Minh Viễn ăn mất một quân cờ… Minh Ngọc đang ở một bên trực tiếp há hốc mồm ngạc nhiên.

“Hay cho chiêu tìm đường sống trong cõi chết! Trời đất ơi, anh họ, anh đánh cờ thôi mà cũng lợi hại như vậy! Ông nội, ông sắp thua rồi!”

Ông cụ Lệ trừng mắt nhìn thẳng nói: “Thằng nhóc cứ chờ đó đi…lúc trước thì ra tay tuỳ tiện để cho ông già đây mất đi cảnh giác, sau đó thì lại trực tiếp cầm quân của ông!”

“Đó là do ông nội tự mình lơ là, bây giờ lại đổ lỗi cho cháu à?”

“Không ổn rồi, ông già rồi, đánh không thắng được nữa rồi… Mấy người trẻ tuổi các cháu tự mình chơi đi, ông già đây đi nghỉ trưa đây!”

Lệ Minh Thành vội vàng nói: “Để cháu đỡ ông lên lầu “Minh này, vừa hay ông có chút chuyện muốn nói với cháu.

Lệ Minh Ngọc háo hức nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Anh họ, chúng ta cũng đánh một ván cờ nữa đi?”

“Đi xuống phòng khách đi.

“Minh! Tôi mang bàn cờ vào trong rồi đó nha.

Ở phía bên kia, Lệ Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An đang cùng nhau chơi xích đu Hai cô gái ngược lại chơi rất vui vẻ.

Sau khi Lệ Minh Thành đưa ông cụ Lệ về phòng thì đã quay trở về phòng mình một chuyến.

Kết quả là ngay sau khi cánh cửa mở ra, cậu đã bị doa cho chết lặng.

Bởi vì có một người đang nằm trên giường trong phòng của cậu…

Cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn về phía người đó.

Là chị dâu họ…

Cuộn tròn mình lại như một quả bóng nhỏ nằm ở đó ngủ thiếp đi. Lệ Minh Thành vô thức chú ý vào bộ dạng đang ngủ ở trên giường kia thật lâu…

Thoạt nhìn thì dáng vẻ lúc ngủ của cô nhóc trông rất ngoan ngoãn.

Khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay, làn da trông rất trắng trẻo và mềm mại. Đôi môi đỏ tươi ấy đến ngay cả lúc ngủ mà vẫn chóp cha chóp chép di chuyển hai lần.

Giống như đang nằm mơ thấy được ăn thứ gì ngon lắm ở trong đó vậy.

Lệ Minh Thành nhìn trực tiếp như vậy có chút bối rối…