Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 907




Chương 907: Em cao quý hơn nhiều so với mấy cô chủ hào môn kia

“Um.”

Tô Noãn Tâm kiễng chân lên hôn má anh. Cái chạm nhẹ khiến cho trái tim của Lệ Minh Viễn gợn sóng….Giống như bị một sợi lông quẹt nhẹ lên mặt vậy.

Tô Noãn Tâm đỏ mặt nói: “Chú. Chúng ta đi xuống dưới đi.

Cô nhóc vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu vậy.

Lệ Minh Viễn nắm tay cô cùng nhau đi xuống lâu.

Lệ Minh Nguyệt đang đợi bọn họ ở dưới lầu, thấy hai người đi xuống không có chuyện gì, vội vàng bước tới: “Anh họ, vừa rồi em thực sự không có cố ý…em chỉ là quên mất những gì ông nội đã dặn dò sắp xếp, nên mới không có quy củ như vậy, em bảo đảm lần sau nhất định em sẽ gõ cửa!”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Ông nội sắp xếp cái gì?”

“Uh…ông nội muốn Kỷ Hoài An hôm nay ngủ lại ở đây….vì vậy, muốn chúng ta cũng ở lại….như vậy, mọi người sẽ không cảm thấy ngại ngùng nữa.

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Nếu như anh nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Kỷ Hoài An tới đây rồi đúng không?”

Ông nội anh đây là vừa mắt người ta, muốn nhanh chóng thành việc, sớm ngày muốn cho người ta vào nhà.

Chỉ nghe thấy Lệ Minh Nguyệt nói: “Không sao….ông nội nói sẽ sắp xếp phòng khách cho cô ấy, chính là, muốn tạo điều kiện cho cô ấy và anh hai có thời gian ở cạnh nhau…chúng ta buổi tối, vừa lúc đủ người một bàn mạt chược, cũng rất náo nhiệt nha.”

Lệ Minh Viễn liếc nhìn Tô Noãn Tâm và nói: “Biết chơi mạt chược không?”

“Uh…biết chút chút, được không?” Mạt chược cô có hiểu chút quy tắc chơi, nhưng chưa có chơi nhiều.

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Biết một chút là được…vậy thì cứ làm theo lời của ông nội đi!” “Được, vậy em đi nói với ông nội….Kỷ Hoài An bây giờ đang ở bên ngoài, cùng với ông nội, anh hai, anh ba cùng nhau uống trà, chơi cờ…anh họ, hai người có muốn đi không?”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Anh nhớ là ở trong vườn nhà có xích đu đúng không?” “Đúng rồi.” “Vậy bọn anh không qua đó đâu.” Sau đó anh nhìn qua Tô Noãn Tâm nói: “Đi…dẫn em đi qua xem xích đu.”

Tô Noãn Tâm nhìn vẻ mặt anh có chút khó coi, vừa đi vừa cầm tay anh lo lắng hỏi: “Chú…chú sao vậy?”

“Không sao.”

“Nhưng em nhìn thấy chủ có chút không vui. “Ngoan… không phải lỗi tại em. “A? Vậy tại sao thế?”

“Vì ông nội và bọn họ. “A? Ông nội đã làm gì sai khiến chú tức giận sao?”

“Tự mình suy nghĩ lại một chút, lần đầu tiên em tới nhà họ Lê…không, lần thứ hai, lần thứ nhất là việc ngoài ý muốn, không tính.

Tô Noãn Tâm một tay che mặt nói: “Lần đầu tiên thực sự không được tính, lần đó tuyệt đối không muốn nhớ lại…

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Chậc chậc, quả thật là không phải chuyện gì tốt đẹp…nhưng có thể bỏ qua, nhớ lại từ lần thứ hai đi.” “Uh….cái lần tìm đến ông nội nói lý ư?”

“Um.” “Còn có lần đón năm mới nữa.”

“Sao vậy? Bây giờ không phải đều ổn rồi sao?”

“So sánh một chút, bản thân mình với sự tiếp đãi dành cho Kỷ Hoài An khi đến nhà anh của ông nội đi.”

Trời ơi.

Hóa ra chú tức giận là vì chuyện này, nhưng cô không có quan tâm đến nó cho lắm.

Cô không khỏi sững sờ nói: “Chú… em không tính toán nhiều những việc đó, Kỷ Hoài An là danh môn thục nữ, em chỉ là một cô gái bần nông lớn lên…. ông nội và bọn họ có thể tiếp nhận em đã là không dễ dàng gì rồi… “Sai rồi, em cao quý hơn nhiều so với mấy cô chủ hào môn kia… trong mắt của anh, em cũng hơn bọn họ gấp trăm lần, vì vậy, đều đáng giá hơn tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này” Bất luận là ai lạnh nhạt với em, anh đều không vui.

Mũi Tô Noãn Tâm lại bắt đầu sụt sịt, lần này cô thực sự rất xúc động.