Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 840




Chương 840

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cháu đi làm cái gì?”

“Minh Viễn… Đó tốt xấu gì cũng là em trai của cháu… Những gì cháu đã trải qua đang xảy ra với nó! Nó cũng là một đứa bé đáng thương, vốn dĩ chẳng biết gì… Bây giờ biết tất cả mọi chuyện, đoán chừng là có sy nghĩ muốn tử tự.

Vẻ mặt Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Loại trình độ này vẫn chưa thể bằng những gì mà cháu đã trải qua… Lệ Lâm vẫn còn sống đó! Hơn nữa lúc đó cháu mới mấy tuổi?”

“Cũng bởi vì lúc đó cháu mới có mấy tuổi, tâm trí không thành thục, thứ hiểu được không nhiều như người lớn, nhưng Minh Thành là người trưởng thành rồi! Người trưởng thành hiểu nhiều, nghĩ cũng nhiều… Đoán chừng là nó thật sự không muốn sống nữa mới có thể chạy lên tầng thượng muốn nhảy lầu… Nếu thật sự xảy ra mạng người thì làm sao!”.

Lệ Minh Viễn hít một hơi nói: “Đó là do Lam Thanh Như và Lệ Lâm phạm sai lầm!”

Ông cụ lệ cũng hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Minh Viễn… Ông biết cháu oán hận bọn họ, đoán chừng trong lòng hận bọn họ không thể chết ngay lập tức, nhưng sau này vẫn mong cháu nhắm mắt làm ngơ… Minh Viễn à, có Lệ Lâm hồ đồ thì cũng là con của ông nội, là con trai bà cháu sinh ra! Đời này ông nội cháu có lỗi với bà nội cháu… Dù sao cũng phải bao dung hơn với con cái mà bà ấy sinh ra! Không thể mặc kệ bọn chúng được”

“Minh Thành vẫn là một đứa bé, nó căn bản không biết cái gì, cháu lạnh nhạt với nó nhiều năm như vậy, tâm tư. của nó lại mẫn cảm… Trong lòng chắc là đang rất oan ức.

“Lần nào nó cũng hỏi ông, là tại sao cháu lại đối xử với nó lãnh đạm như vậy, còn đối xử với chị em Minh Nguyệt thì lại khác.”

“Cháu không nghĩ cho ông… thì cũng phải nghĩ cho con nhóc kia… sau này con nhóc kia cũng sẽ làm mẹ, cũng sẽ sinh con cho cháu!”

“Nếu như nó biết cháu lạnh lùng như thế, đến cả người nhà của mình cũng không quan tâm… Trơ mắt nhìn họ chết đi… Cháu nghĩ con nhóc kia có sợ cháu không?”

Yết hầu Lệ Minh Viễn nhấp nhô, cuối cùng vẫn bị ông nội thuyết phục.

Nhìn thấy ông nội mình lớn tuổi như vậy… Chống gậy muốn đi lên tầng thì không nhịn được đi đến đỡ ông cụ, nói: “Ông đi chậm một chút, nếu té chết thì nhà họ Lệ sẽ loạn thật đó”.

Ông cụ Lệ tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Thằng nhóc thui, trong lòng tức giận đừng có lấy ông ra để trút giận!”.

“Lam Thanh Như dám nói ra những lời như thể còn không phải là hậu quả của sự dung túng của ông nội sao?”

“Ông già này cũng là nể mặt mũi của bố cháu đấy… Là bố cháu muốn ông đối xử tốt với cô ta! Đời này ông già này thua thiệt bà cháu, cũng thua thiệt bố cháu… bố cháu trước khi chết đã bảo ông đối xử tốt với hai đứa con của bà ấy, bố của cháu trước khi chết cũng nhờ ông đối xử tốt với mẹ cháu!”

“Cháu nói xem ông già này còn có thể làm cái gì nữa?” Lệ Minh Viễn im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: “bố cháu cũng bảo cháu… Không nên hận bà ta”

Lúc đó anh không hiểu.

Sau này anh mới biết được… tại sao anh phải đi hận. Anh không làm được chuyện như hận này, so với hận, anh cảm thấy buồn nôn nhiều hơn.

“Chuyện này chẳng phải xong rồi!”

“Không thể nào, chính là hận, còn buồn nôn!” Ông cụ Lệ đau cả đầu, lười thảo luận tiếp về vấn đề này. Chờ sau này anh làm bố thì anh sẽ hiểu.

Trên sân thượng, hai con người của Lệ Minh Thành trống rỗng đứng ở rìa sân thượng… Bộ dạng như thể sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào, với cái độ cao như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng.

Lam Thanh Như muốn khóc cũng không dám khóc lớn thành tiếng.

Bà ta bị dọa đứng run rẩy tại chỗ, không ngừng luống cuống nói: “Minh Thành… Con nghe mẹ nói… Xuống đây đi, đừng đứng ở chỗ đó, nguy hiểm lắm…”