Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 827




Chương 827: Chú thối! Chú xấu!

Trước kia cô chỉ dám nói mấy lời trêu chọc, không ngờ bây giờ còn dám ra tay luôn.

Kết quả không có lớn mật, chỉ có điều to gan hơn.

Một tay Lệ Minh Viễn túm lấy bàn tay không ngừng tìm đường chết kia, hai con mắt nheo lại nói: “Tô Noãn Tâm… Em đừng hối hận!”

“Phụt. Chú, không cho chủ động!”

“Chậm rồi!”

Lúc cô ra tay với anh thì nên nghĩ tới khoảnh khắc này.

Tô Noãn Tâm trực tiếp kinh ngạc hét lên: “Đây là phòng làm việc của chú!” Anh còn không biết chỗ này là phòng làm việc sao?

Càng là mấy chỗ như vậy… Thì càng không dễ dàng kiềm chế được!

Đây đều là do cô tự tìm.

Tô Noãn Tâm hối hận.

Mẹ nó, đây là phòng làm việc đó!

Xung quanh toàn là gái sách, và sách…

Tô Noãn Tâm cảm thấy. Chỉ xem ảnh chụp thôi mà cũng ra được cái kết quả như vầy… Cô đúng là một nhân tài mà.

Còn cả chủ nhà cô nữa, quá là không biết đùa! Cô cam đoan, về sau cô không dám nữa.

Cuối cùng Tô Noãn Tâm bị Lê Minh Viễn bọc trong chăn lông ôm trở về phòng.

Sau khi đặt cô lên giường xong, Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Anh đi xả nước nóng cho em ngâm tắm Cả người Tô Noãn Tâm bị bóc giống như một cái kén, cả người chỉ có mỗi cái đầu thò ra ngoài.

Hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt lên án nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Chú thối! Chú xấu!”

“Trách ai?”

“Chú giở trò xấu mà còn trách em?”

“Rõ ràng là con nhóc em tự mình tìm đường chết. Ở cái chỗ như phòng làm việc kia bắt đầu trêu đùa” Lệ Minh Viễn thấy ánh mắt vô còn đỏ bừng, không so đo với cô nữa, Tô Noãn Tâm cũng tự biết mình đuối lý… không có việc gì tự dưng đi chọc chó.

Kết quả người ăn thiệt thòi còn không phải là cô sao…

Lệ Minh Viễn không nói gì, xoay người đi vào nhà tắm.

Sau khi xả nước xong, Lệ Minh Viễn kiểm tra độ ấm rồi mới ôm cô nhóc nhà mình vào.

“Chú ơi, em tự ngâm, chú đi ra ngoài đi.

“U”

Lê Minh Viễn biết tối nay cô thẹn thùng hỏng rồi nên anh không trêu đùa cô nữa.

Nếu không cô sẽ thật sự xù lông mất.

Sau khi tắm xong, Tô Noãn Tâm cuốn chăn nói: “Chú… Chú cũng đã bắt nạt em rồi, cho nên chú không được xem ảnh chụp hồi bé của em.

“Ừ, không xem.

Anh đã thấy cô khi lớn lên…

Cho nên có xem ảnh khi bé của cô hay không cũng không quan trọng lắm.

“Hừ, lúc này chú lại dễ nói chuyện! Chẳng bù lúc trước em cầu xin chú mãi cũng vô dụng”

“Không mệt sao?”

“Mệt “Ngoan, vậy thì ngủ đi.

Nhà tổ nhà họ Lê.

Lệ Minh Nguyệt vừa về đến nhà.

Viên Cát Kỳ nghiêm mặt nói: “Con gái con đứa không biết lối về nhà sớm hơn sao?”

“Mẹ,con đến chỗ anh họ đưa đồ