Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 801




Chương 801: Cậu ruột của Kỷ Vân Tiêu, ông Ngô

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Quả thật tôi dẫn theo nhóc con tới đây để xin lỗi”

“Vậy thì phiền anh bảo cô Tô đây lấy ra một chút thành ý đi.” Cổ Thanh Dương xen vào nói.

Dù sao cũng là mẹ ruột anh ta.

Đương nhiên là anh ta sẽ đau lòng.

Tô Noãn Tâm nhíu mày nhìn về phía anh ta: “Anh muốn thành ý như thế nào.

Bà Cố lập tức nói: “Cô quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi! Tôi muốn thành ý như vậy! Sau đó, Thanh Nhã, con hãy chụp ảnh đăng lên trên facebook! Mẹ muốn toàn người trên thế giới biết việc Tô Noãn Tâm đánh mẹ sẽ có kết quả như thế nào!”

“Như vậy mẹ mới có thể lấy lại được mặt mũi.

Bà ta vừa dứt lời thì có một tiếng gậy đập mạnh xuống đất vang lên bên ngoài cửa phòng bệnh.

Ngay sau đó bên cạnh Lệ Minh Viễn xuất hiện một cái đầu gậy đẩy anh sang một bên.

Lệ Minh Viễn chủ động tránh sang bên cạnh.

Ông Ngô vừa xuất hiện, Cổ Minh Đức tràn đầy kinh ngạc nhìn ông ta: “Ngô…. Ông Ngô, tại sao ông lại tới đây?”

Ông Ngô không thèm quan tâm tới ông ta mà trừng mắt nhìn Lê Minh Viễn, nói: “Tôi muốn xem thằng nhãi cậu giở trò gì! Để cháu gái tôi quỳ xuống xin lỗi, mất hết mặt mũi với tất cả mọi người?”

“Thế mà lại có người dám nói ra những lời này?”

“Cháu… Cháu gái? Vẻ mặt Cổ Minh Đức tràn đầy khiếp sợ nói: “Tô Noãn Tâm là cháu gái của ông?”

“Không sai! Nhận làm cháu gái!” Làm sao có thể chứ?

Cổ Minh Đức vô thức quét mắt nhìn về phía Lệ Minh Viễn.

Vẻ mặt Lệ Minh Viễn thản nhiên gật đầu với ông ta…. Vẻ mặt Cổ Minh Đức lập tức trở nên xám xịt… cười khổ nói: “Đã hiểu.

Chắc chắn ông Ngô đã biết… Tô Noãn Tâm là con gái của cháu ông ta.

Bà Cố lập tức bị dọa đến không dám nói gì tiếp.

Ba người Cổ Thanh Dương, Cổ Thanh Nhã và Cổ Thiên Linh cũng rất là kinh ngạc.

Từ khi nào mà Tô Noãn Tâm đã tìm cho mình một chỗ dựa như thế?

Thao tác này… Thật sự quá là trâu bò!

Cổ Thiên Linh càng tin tưởng… Tô Noãn Tâm là người cả đời này gia đình bọn họ không động tới được.

Mặc dù cô ta không biết ông cụ này là ai, nhưng mà nhìn cách bố cô ta đối xử với ông cụ kia cung kính như vậy… Có thể thấy thân phận của ông cụ kia không hề tầm thường.

Người dám cầm gậy chọc Lê Minh Viễn bắt anh nhường ra một con đường có thể là người bình thường sao?

Cổ Thanh Nhã cũng không dám lên tiếng.

Toàn bộ người nhà họ Cố chỉ có mình Cổ Minh Đức dám nói chuyện.

“Ông Ngô… Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

“Không vội… Hôm nay ông già này tới đây không phải để nói chuyện với cậu! Mà là đến vì bà Cổ của cậu!”

Bà Cổ nghe vậy thì bị dọa rút đầu lại một cái, càng không dám nói gì thêm.

Chỉ có Cổ Thanh Dương nhíu mày nói: “Ông cụ này… Mẹ của tôi mới là người bị hại.”

Ông Ngô thản nhiên quyết mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi biết cô ta là người bị hại. Nhưng chuyện gì cũng phải kể rõ ràng… Chuyện hôm nay, các người chỉ biết là mẹ các người bị đánh, bị thương… Nhưng các người có biết là cô ta đã làm chuyện gì không?”

“Biết hình ảnh đó khó coi như thế nào không?”

Cổ Thanh Dương nghi ngờ nhìn thoáng qua bà Cổ. Bà Cố chột dạ nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào con mắt của người thân.

Ông Ngô cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ mới chột dạ thì đã quá muộn rồi! Bây giờ khắp nơi đều nói… Mẹ của con bé là kẻ thứ ba, cô hủy hoại bữa tiệc xem mắt của người ta, mắng người ta là kẻ thứ ba, hồ ly tinh vô liêm sỉ trước mặt đối tượng xem mắt của người ta.

“Còn mắng con bé là dã chủng, nói mẹ của con bé một lần là hồ ly tinh, kẻ thứ ba thì cả đời này sẽ làm chuyện đó.

“Cô ta vất mặt mũi của người ta xuống đất để dẫm…

Cậu nhóc này, người phụ nữ như vậy mà cậu còn muốn bảo vệ cô ta, muốn nói tốt thay cho cô ta sao?”