Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 783




Chương 783: Em thật mặt dày

Minh Dao đột nhiên hít vào một hơi: “Trời ạ! Không ngờ tăng thêm mấy trăm ngàn luôn. Mới bao lâu trôi qua? Fans của anh bị khùng à? Cả ngày không làm gì mà chỉ chực chờ trên facebook xem tin tức của anh hả?”

Nhiếp Hạo nhướng mày nói: “Tiêu khiển lúc nhàm chán mà thôi. Hơn nữa mấy trăm ngàn mà nhiều à?”

Minh Dao ngẩng đầu nhìn trời, bẻ ngón tay tính toán: “Tổng số fans là mấy trăm triệu, mấy trăm ngàn đúng là không nhiều.”

“Vậy là được rồi.”

“Cho nên em đoán sau này còn sẽ tăng thêm.

“Cho nên em thu hút một đống fans của tôi, em muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

“Em hôn anh một cái anh có cần không?”

“Không. Chờ em lớn lên, trở thành mỹ nhân đẹp tuyệt trần thì mới được. Ai thèm con nít hôn.”

“Vậy là anh không biết điều, không phải em không cho.

“Em thật mặt dày “Hừ, sư tỷ của em cũng mặt dày, em bắt chước chị ấy!”

“Em biết hết chữ trên này à?”

“Từ khi em ba tuổi, mẹ em đã bắt đầu dạy em biết chữ, em trời sinh trí nhớ tốt, có thể biết rất nhiều chữ, cho nên chờ em khỏe mạnh, mẹ với sư tỷ muốn đưa em đến trường mầm non, em mới không chịu. Ai muốn chơi với một đám con nít không biết chữ chứ.”

“Vậy thì em có thể học tiểu học.

“Em cũng không thích đi học, không thích tiếp xúc với quá nhiều người.”

“Em còn chưa khỏe hẳn.”

“Dù sao không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường.

“Tô Noãn Tâm không quản em à?”

“Đúng vậy, sư tỷ rất thương em, chuyện gì mà mẹ em không muốn cho em làm thử thì cuối cùng sư tỷ sẽ khuyên mẹ cho phép em thử. Sư tỷ rất tôn trọng em.

“Cô ấy rất may mắn”

“Bởi vì chị ấy gặp được anh Lệ nên anh mới nói thế đúng không?”

“Không chỉ như vậy, cô ấy còn gặp người như chúng ta.”

Trên đời này, người như họ không nhiều lắm, một khi đã quan tâm tới người khác thì sẽ là cả đời, một chút ân tình nhỏ bé cũng sẽ nhớ kỹ, biết có ơn thì trả, sống vô cùng hèn mọn, chán đời, rất tồi tệ, tự chán ghét bản thân, không thích thế giới này, nhưng sẽ thích những người tốt với họ, vĩnh viễn nhớ họ trong lòng, thậm chí sống vì họ.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Noãn Tâm không muốn ở nhà một mình. Cô phát hiện không có Minh Dao ở bên thật nhàm chán. Hôm qua đã hẹn gặp Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm, chậm trễ việc đóng phim của họ, hôm nay cô không muốn hẹn nữa, dứt khoát kêu tài xế đưa mình tới tập đoàn Quốc Doanh tìm mẹ. Khi cô tới nơi, Tô Ngọc Mỹ vừa lúc làm việc xong. Thấy cô tới, bà ấy mỉm cười nói: “Sao Noãn Tâm lại tới đây?”

“Đoàn làm phim nghỉ, Minh Dao tới bệnh viện thăm bệnh, con nhàm chán nên đi tìm mẹ.” Nói rồi, cô ôm cánh tay mẹ dụi mặt như trước kia, làm nũng: “Mẹ nhớ con không?”

Tô Ngọc Mỹ không nhịn được cười nói: “Đều bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng. Ai bị bệnh vậy?”

“Nhiếp Hạo.”

Nghe vậy, Tô Ngọc Mỹ nhíu mày: “Con bớt qua lại với cậu ta đi. Dù gì trước kia cũng từng có scandal, may mà Minh Viễn tin con, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng đàn ông đều rất hẹp hòi trong chuyện này “Mẹ, chú rất tín nhiệm Nhiếp Hạo, hình như họ từng trò chuyện với nhau, con với Minh Dao đi thăm Nhiếp Hạo, chú đều đồng ý. Hôm nay con còn đi tìm bà Ngô làm bánh bột ngô cho con đấy. Mẹ biết thế giới này nhỏ cỡ nào không? Bà Ngô nói trước kia bà ấy từng gặp một đứa ăn mày tới nhà xin cơm, bà ấy đã cho người ta hai cánh bánh bột ngô, kết quả hôm nay con mang tới cho Nhiếp Hạo ăn, Nhiếp Hạo nói anh ấy chính là đứa ăn mày đó. Mẹ nói có trùng hợp không?”