Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 768




Chương 768: Đây là Lệ Minh Viễn, tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh

Lệ Minh Viễn không hề sợ hãi. Đều làm hết rồi, tên này cũng đã vui vẻ tiếp nhận, còn gì bất mãn nữa? Cho dù có cũng phải nhịn.

Tô Noãn Tâm thè lưỡi, nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Chú, em mệt rồi.”

Lệ Minh Viễn hỏi Tần Thiên: “Câu lạc bộ này có phòng tắm không?”

Tần Thiên tức giận nói: “Yên tâm, đây là câu lạc bộ cao cấp, cái gì cũng có, còn sợ cô nhóc nhà cậu chảy mồ hôi, không tắm rửa thay đồ sẽ bị cảm lạnh. Lệ Minh Viễn, cậu tìm vợ đó hả? Rõ ràng là nuôi con gái, làm bố cho người ta còn nghiện thì có”

“Liên quan gì tới cậu.” Lệ Minh Viễn lười để ý tới anh ta, kéo Tô Noãn Tâm đứng dậy chào mọi người: “Chúng tôi đi trước, lần sau lại gặp mặt.”

Tiêu Bảo Dương đứng dậy: “Tạm biệt.”

Tiêu Bảo Vỹ cũng nói: “Tổng giám đốc Lệ, Noãn Tâm, tạm biệt”

Lâm Xuân Mạn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Tần Thiên nói: “Noãn Tâm, đi chơi với chủ nhà cậu đi, tớ đi với anh Tần, lát nữa tớ sẽ đưa Dương Diễm về nhà.

Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm nói: “Ừ” Sau đó cùng chú nhà cô rời đi, đến khu vực tắm rửa thay đồ của câu lạc bộ.

Hiếm khi mới được nghỉ một lần, đương nhiên Tô Noãn Tâm muốn dẫn chủ nhà cô cùng nhau ra ngoài chơi cho sướng. Bữa tối ăn ở nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà Tôi Noãn Tâm lục soát các app đồ ăn cả ngày mới tìm ra, bình luận đều rất tốt. Lệ Minh Viễn cũng nghe theo cô.

Hai người lái xe chạy hơn nửa thủ đô mới tới nơi, kết quả còn phải xếp hàng, bởi vì nhà hàng này rất nổi tiếng, không có bàn trống. Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Đắt khách thế cơ à, còn chưa tới giờ ăn cơm mà đã đông người xếp hàng rồi.”

“Em đói à?”

“Còn chưa, nhưng ngửi thấy mùi lẩu là lại thèm ăn

Lệ Minh Viễn bất đắc dĩ: “Chắc sẽ có lối đi đặc thù, anh sẽ kêu Lý Mạnh an bài.”

“Woa! Có à?”

Trời đất. Đi ăn cơm với chủ nhà cô mà còn được đãi ngộ thế này.

Chưa đầy mười phút sau, Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn được quản lý nhà hàng cười tươi roi rói dẫn vào bên trong.

“Tổng giám đốc Lệ và cô Tô có thể tới nhà hàng chúng tôi ăn cơm, đúng là vinh hạnh cho chúng tôi.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Khách khí.

“Vừa lúc nhà hàng còn dư một phòng vip, tôi sẽ dẫn hai vị đến đó. Những người xếp hàng thấy có người được đối xử khác biệt, không cần xếp hàng mà được dẫn vào thì đều không phục: “Làm gì vậy? Thế này thì khác nào chen ngang?”

Quản lý nhà hàng cười nói: “Đây là Lệ Minh Viễn, tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh

Mọi người đều líu lưỡi. Nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai, bên cạnh là cô gái nhỏ nhắn, mọi người đều lấy di động chụp ảnh tới tấp.

Trời đất! Tổng giám đốc bá đạo Lệ Minh Viễn dẫn cô vợ nhỏ tới nhà hàng nổi tiếng trên mạng ăn lẩu! Thật gần gũi!

Tô Noãn Tâm quay lại thè lưỡi nhìn họ, hơi ngượng ngùng. Bởi vì cô cũng là bình dân nên có thể hiểu được cảm giác bị đối xử khác hẳn này, nhưng cũng thích nghi với cuộc sống của người giàu. Cái gọi là đặc quyền không phải chỉ cần tiền là được, mà còn cần có quyền lực. Có lẽ các cậu ấm hào môn như Tần Thiện ra ngoài ăn cơm cũng đều hưởng thụ đặc quyền như vậy.

Cô cảm thấy ở bên cạnh chủ nhà mình thật tốt, được nếm trải những thứ mà trước kia cho dù cô sống cả đời cũng không thể với tới.