Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 712




Chương 712:

Sau khi khiến bộ mặt giả đứng đắn của chủ sụp đổ, chú không còn đứng đắn với cô nữa Nói rồi, cô bắt đầu mở hộp số, mốc thấp nhất, nhưng xe thể thao vẫn lao vụt ra ngoài với tốc độ đánh sợ. Tô Noãn Tâm vội đạp phanh, sắc mặt trắng bệch. Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Được đấy, còn biết phanh xe kịp thời.

Tô Noãn Tâm tức giận nói: “Nếu em không đạp phanh thì em với chủ đều game over rồi.”

“Cần anh cảm ơn ân cứu mạng của em không?”

Tô Noãn Tâm quay đầu đi, vẻ mặt ngạo kiều khịt mũi: “Chú đừng cười nhạo em! Mà xe thể thao đều chạy nhanh thế này à?”

“Ừ. Cho nên trước khi lái xe phải thích nghi tốc đô.”

“Chú dạy em nhé?”

“Xuống xe.

Tô Noãn Tâm phối hợp xuống xe, nhường ghế lái cho Lệ Minh Viễn. Sau khi ngồi vào ghế lái, Lệ Minh Viễn điều chỉnh ghế ngồi ra đằng sau, chừa một khoảng trống lớn, sau đó kêu Tô Noãn Tâm ngồi lên đùi mình, bắt đầu tay cầm tay dạy cô. Hai người khởi động xe, Tô Noãn Tâm ngồi trên đùi Lệ Minh Viễn, được tay cầm tay dạy cách lái xe thể thao, không hiểu sao lại thấy là lạ.

Ngồi được một lát, cô nhận thấy có thứ gì đó chọc vào mông mình. Sắc mặt cô lập tức trở nên quái dị. Sắc mặt của Lệ Minh Viễn… cũng rất quái dị, không ngờ khả năng khống chế của mình lại yên đến thế.

Chiếc xe chạy ra con đường bên ngoài lâu đài, chạy hai vòng rồi trở về gara. Giọng nói trầm thấp của Lệ Minh Viễn vang lên bên tai: “Học được chưa?” Sắc mặt Tô Noãn Tâm đỏ ửng, đáp lời: “Ở hình như em biết nên làm gì rồi.

Dứt lời, cô liền nhận thấy một bàn tay lớn đặt bên eo mình. Cả người Tô Noãn Tâm đều căng thẳng, nói: “Chú… làm gì vậy… Ánh mắt Lê Minh Viễn tối xuống: “Nếu đã học được thì chúng ta làm chuyện khác đi. “Làm gì cơ?”

“Em.”

Tô Noãn Tâm: “. Cảm thấy chú càng ngày càng không đứng đắn. Chính vì lần trước cô đã phá vỡ bộ mặt giả đứng đắn của chủ, thế nên chú không còn đứng đắn với mình nữa, không hề khách khí chút nào.

Hai người lần đầu tiên thử làm trong xe, trong lòng chợt cảm thấy hơi mong chờ. Lúc động tình, thân thể Tô Noãn Tâm mềm mại vô cùng, cuối cùng gục ngã được Lệ Minh Viên bế vào phòng ngủ chính trong lâu đài. Nhìn cô nhóc mệt mỏi tới kiệt sức, co ro người năm trong chăn, gương mặt dính đây nước mắt, trong lòng Lệ Minh Viễn tràn đầy áy náy. Anh đảm chăn cho cô, sau đó nhận được điện thoại của Lý Mạnh, công ty có việc cần anh xử lý.

Lệ Minh Viên cúp điện thoại, trở lại bên giường ôm cả Tô Noãn Tâm lân chăn vào lòng: “Mệt chưa?”

Tô Noãn Tâm mơ mơ màng màng suýt nữa ngủ mất, nghe thấy thanh âm thì nhăm mắt lại trả lời theo phản xạ: “Mệt”

Lệ Minh Viễn cười khổ nói: “Xin lỗi em, lần này anh hơi… không nhịn được” Anh thật sự càng ngày càng không chịu nổi cô nhóc này, hầu như lần nào cũng không nhịn được, chỉ đòi lấy từ cô, đòi hỏi kiểu gì cũng không đủ. Anh cảm thấy cô nhóc này sắp vắt kiệt sức của mình rồi Tô Noãn Tâm nhảm mắt lại hừ bằng giọng mũi: “Chú hư quá..”

“Ừ, anh hư, sau này anh sẽ sửa”

“Chú không được lừa em…”

“Không lừa em. Chiều nay em ở đây ngủ trưa, được không?”

“Chú đi công ty hả?” Tô Noãn Tâm khẽ híp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừ; Có việc cần xử lý. Ngủ một giấc rồi chờ anh về đón em nhé?”