Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 676




Chương 676: Thân phận của Nhiếp Hao (1

Bây giờ, trong lòng anh đã mềm mại đến rối tinh rối mù, hoàn toàn không còn chút kháng cự nào.

Tay ở phía sau gáy của cô, hướng xuống vuốt ve tóc của cô, giọng dịu dàng nói: “Được, anh sẽ ghi nhớ… Cô nhóc không cho phép em lừa tôi.’

“Em sẽ không gạt anh đâu! Anh à em rất ngoan đó!’

“Ừ, Em là ngoan nhất.”

Nhiếp Hạo một mình trong phòng nghỉ, trợ lý đã bị anh ta cho ra ngoài.

Anh ta ngồi trên ghế hưởng lưng về phía gương, kéo áo lên, quay đầu nhìn trong gương… Phía sau lại lần nữa máu thịt be bét.

Lúc không có ai, Nhiếp Hạo cũng không còn ngấm ngầm chịu đựng, gương mặt đẹp trai móp méo lộ ra vẻ đau đớn.

Trên trán, tràn đầy mồ hôi lạnh.

Dáng vẻ của anh vô cùng khó khăn, dùng bông thấm thuốc mỡ, từng chút từng chút bối vào sau lưng.

Đột nhiên, cửa phòng nghỉ ngơi bị đá văng từ bên ngoài. Đầu tiên Nhiếp Hạo, kéo áo xuống.

Thuốc mỡ.

Trợ lý của Nhiếp Hạo cau mày nói: “Anh này… Tôi đã nói, không thể tự ý đi vào, ảnh đến Nhiếp sẽ nổi giận.” Nhưng mà, Nhiếp Hạo lại tỏ ra rất hờ hững, cũng không hề tức giận.

Hướng về phía trợ lý của mình, thản nhiên nói: “Anh ra ngoài, cửa đóng lại.’

“Vâng, Ảnh đến Nhiếp.”

Trợ lý ra ngoài, đóng cửa lại, để lại một mình Lệ Minh Viễn đứng bên cạnh cửa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn phía sau lưng của Nhiếp Hạo…

Trong không khí, tràn ngập mùi của thuốc mỡ.

Lệ Minh Viễn nhận ra được gì đó, chủ động đi tới, lấy trong ngăn tủ thuốc mỡ và bông y tế nói: “Giúp anh bôi thuốc trước?”

Vẻ mặt Nhiếp Hạo trở nên có chút kỳ lạ nói: “Cô nhóc kia nói cho anh?’

“Ừ… Lúc anh cứu cô ấy, cô ấy đã nhìn thấy.”

Nhiếp Hạo chấp nhận quay lưng lại, vén áo lên. Lệ Minh Viễn nhìn thấy lít nha lít nhít che kín toàn bộ phía sau lưng là những vết roi… Con ngươi hơi co lại.

Nhưng cũng không hỏi gì cả, lặng lẽ cầm thuốc mỡ dùng bông bôi thuốc giúp anh ta.

Bông thuốc vừa chạm đến da thịt, âm thanh Nhiếp Hạo khẽ kêu lên qua kẽ răng, không ngừng phát ra.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nếu rất đau, có thể kêu lên, tôi không để ý đâu.”

Nhiếp Hạo tức giận: “Nhưng tôi để ý’

“Coi như tôi chưa nói gì.” 11 11 Lệ Minh Viễn tiếp tục chăm chú bôi thuốc cho anh ta, chợt nghe Nhiếp Hạo ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước tấm gương, mở miệng nói: “Khi anh còn bé, Tôi đã gặp anh một lần.

Tay Lệ Minh Viễn bôi thuốc cho anh ta, không khỏi dừng lại một chút, thản nhiên “Lúc nào?’

“Ba tuổi, Lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu? Khoảng thời gian lâu quá… Quên’

“Lúc đó anh đã chứng kiến những gì?’

“Bố mẹ cưng chiều… Gia đình hòa thuận… cảnh tượng nhiều người ngưỡng mộ.’

“Ngưỡng mộ sao?’

“Ừm… Ngưỡng mộ.’

“Năm đó vụ án thảm sát nhà họ Nhiếp… Có liên quan đến anh?’

“Ừ, có liên quan’

“Kỷ Vân Như giúp anh… Báo thù?’

“Là… Tôi quỳ xuống, cầu xin bà ta giúp tôi.’

“Nàng ngược lại là đủ hung ác… Còn chưa trưởng thành, liền đã trên tay dính không ít người mệnh” Nhiếp Hạo khóe miệng nhếch lên cười một cách kỳ lạ nói: “Biết bà ta độc ác, cho nên mới tìm bà ta… Những người đó, đều đáng chết’

“Mối thù lớn thế nào? Tự giết cả nhà mình?” Lệ Minh Viễn cau mày nói.

“Mối thù nhục nhã của mẹ tôi… Anh Lệ cũng không nên biết những chuyện này, sẽ dơ bẩn lỗ tại của anh.’

“Lỗ tại của tôi, nghe qua những chuyện độc ác… cũng nhiều rồi, cũng không ngại nghe thêm một chuyện.” Nhiếp Hạo nghe vậy, cười.

Hắn nói: “Chuyện này… Sẽ thay đổi suy nghĩ của anh…’

“Anh muốn nói, thì cứ nói, không muốn nói tôi cũng không ép buộc.”

Do trong trí nhớ, những việc đen tối.

Cũng đã chôn chặt trong lòng, không có người để nói hết sự việc.