Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 608




Chương 608

Lệ Minh Viễn không biết phải nói gì nữa.

Thấy cô nhóc đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh nói: “Vậy thì chú này, chúng ta hiện tại có quan hệ yêu đương không?”

Trong phút chốc, bầu không khí lại trở nên kỳ lạ.

Vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt Lệ Minh Viễn: “Em muốn tính thì tính!”

“Vậy thì em có thể ôm chủ không?”

Sau khi nói xong, khuôn mặt của Tô Noãn Tâm đã ửng hồng.

Vẻ mặt của Lệ Minh Viễn có chút kỳ quái nói: “Khi yêu là em chỉ muốn ôm sao?”

“Ừm, trước tiên nắm tay, sau đó ôm rồi hôn. Trên TV đều là diễn như vậy, có ba giai đoạn yêu đương.

Vì lẽ đó nên họ đã đảo ngược thứ tự?

Đêm qua, họ đã hôn rồi, còn nắm tay thì trước đây đã làm nhiều lần.

“Vậy thì em ôm đây!

Sắc mặt Tô Noãn Tâm đỏ bừng, đi về phía trước vài bước, mở ra cánh tay trực tiếp lao vào lòng Lệ Minh Viễn, vòng tay ôm eo anh.

Đột nhiên trong phòng chỉ còn lại tiếng hai nhịp tim. Thình thịch, thình thịch.

Đầu của Tô Noãn Tâm áp vào ngực Lê Minh Viễn, cô nghe thấy rất rõ ràng.

Toàn thân trở nên cứng đờ trong vô thức.

Lỗ tại của Lệ Minh Viễn đỏ bừng.

Bàn tay vô thức đặt lên lưng cô nhóc cũng cảm nhận được nhịp tim điên cuồng của cô.

Tô Ngọc Mỹ bí mật đứng bên ngoài quan sát, thấy hai thanh niên ôm nhau, không khỏi nở nụ cười đắc ý, cũng không quấy rầy bọn họ. Sau nửa giờ, hai người bước ra khỏi phòng, hai người đều vô cùng mất tự nhiên. Tô Noãn Tâm gần như đi cùng tay cùng chân rồi.

Tô Ngọc Mỹ lại hâm nóng bữa sáng, trêu ghẹo nói: “Tất cả đều rõ ràng rồi chưa? Thế mới phải chứ, nếu như giữa hai vợ chồng trẻ có gì hiểu lầm thì phải nói ngay với nhau, đừng có làm mấy hành động kỳ lạ”

Tô Noãn Tâm cúi đầu chột dạ nói: “Con biết rồi mẹ”

“Mau ăn sáng đi, gần trưa rồi mà còn chưa ăn xong bữa sáng!”

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Được.”

“Minh Viễn, dì không có nói cháu “Cháu biết, dì đừng để ý Tô Noãn Tâm không khỏi cong môi, nhưng không nói. Mẹ cô thực sự đối xử với chủ như con ruột của mìn, còn thái độ với cô thì quá tệ.

Thậm chí, hai tô mì cho hai người thì lượng trứng trong tô của chú nhiều gấp đôi cô.

Lệ Minh Viên lặng lẽ liếc nhìn cô và không khỏi cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bíu mối của cô: Anh gắp một quả trứng trong bát cho cô và nói: “Ăn đi”

Lại lấy thêm một vài viên thịt cho cô.

Trong nháy mắt thì mấy suy nghĩ trong đầu Tô Noãn Tâm cũng mất hết, trên mặt bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

“Cám ơn chú, chú cũng ăn đi”

Giọng nói vô thức mang theo hương vị ngọt ngào và quyến rũ, mềm mại như lông vũ Tô Ngọc Mỹ nghe vậy thì nhếch miệng.

Lệ Minh Viễn cảm thấy cô nhóc lúc này thật sự không phải là dễ thương bình thường.

Khóe môi hơi cong lên thành hình vòng cung đẹp đẽ nói: “Ừm.”

Tô Ngọc Mỹ: “…”

Bà ở độ tuổi như vậy rồi mà còn bị con gái và c‹ cho ăn cấu lương sao?

Thật sự sắp không thể nhìn thẳng rồi.

Sau khi ăn sáng xong thì Tô Ngọc Mỹ đuối đôi trẻ ra khói nhà Tất nhiên, Tô Noãn Tâm mới là người bị đuổi còn Lệ Minh Viên đi theo cô.

Tô Noãn Tâm đút hai tay vào túi, tức giận nói: “Mẹ em thật là, trời lạnh thế này còn đuổi đi ra ngoài, đi đâu bây giờ?”

“Chỉ đi dạo thôi?”

“Trời lạnh lảm… thời tiết này cảm giác như sắp lại có tuyết rồi, nhiệt độ cũng dưới 0 độ.”