Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 595




Chương 595

Tần Thiên không thể nào ngồi yên được.

“Cậu Tần, cậu đi đâu đấy?” Một người bạn ngồi cùng bàn anh ta hỏi.

Tần Thiên thản nhiên trả lời: “Tôi đi nhà vệ sinh một tí, các cậu cứ ăn trước đi.

Sau đó anh ta nhanh chóng đi về phía bàn của Tô Noãn Tâm.

Anh ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là kiểu người đàn ông nào có thể cướp mất linh hồn bé nhỏ của cô bé này bay khỏi tay Lệ Minh Viễn được.

Nhìn xem cái khuôn mặt đang yêu đương kia xem, nhìn đôi mắt sáng long lanh kia mà xem. Bộ dáng này của cô làm cho Tần Thiên có chút không đành lòng mà nhìn thẳng vào được.

Nếu như Lê Minh Viễn mà thấy cảnh này nhất định cậu ta sẽ bị tức chết mất.

Lệ Minh Viễn nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái. Nhìn thấy cảnh trong video, tròng mắt anh có hơi chút trừng một tí.

Tần Thiên đang ở gần đây sao? Dựa vào khoảng cách từ trong video hình như là rất gần.

Trong video chỉ quay chụp sau lưng anh, cho nên chắc là ở một cái bàn nào ở phía trong kia.

Chân mày Lê Minh Viễn có hơi chút nheo lại, nhưng anh không có vội vàng quay lại nhìn xem. Mà lúc này trong đầu anh đang suy nghĩ xem, có nên để mặc kệ Tần Thiên tiếp tục hiểu nhầm, cho rằng cô nhóc này đang cắm sừng mình không, hay là lựa chọn để cho Tần Thiên biết được người này là mình.

Nhưng Tần Thiên lại không để cho anh có cơ hội lựa chọn, anh ta đi tới bàn của hai người, miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, cũng không thèm nhìn tới người đàn ông ngồi trên bàn mà là nhìn Tô Noãn Tâm châm chọc khiêu khích nói: “Cô bé kia, năm mới cô cũng thoải mái quá ha.”

Tô Noãn Tâm há hốc mồm nói: “Ủa? Anh Trần, thì ra anh cũng tới đây ăn tối à?”

“Vừa hay gặp phải hai người. Nhóc, cô không định giải thích cho tôi à?”

“Hả? Anh muốn tôi giải thích cái gì cơ?”

Cô vừa mới nói xong thì ở ngay trước mặt cô đã xuất hiện một cái điện thoại di động. Là của Lệ Minh Viễn đưa cho cô.

Tô Noãn Tâm đưa tay cầm lấy điện thoại, sau đó mở video ra xem, nhìn xong video, rồi lại xem dòng tin nhắn ở dưới.

Sau đó cô ngước mắt lên, dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Tân Thiên nói: “Anh Tân, tôi không ngờ tới anh lại là một người như vậy”

Mà Tần Thiên bây giờ thì đang trợn tròn mắt rồi Anh ta nhìn Lệ Minh Viễn đang đội mũ lưỡi trai, ăn mặc một bộ quần áo kèm theo áo khoác mang phong cách Punk thời thượng, hết nửa buổi cũng không nói ra được một chữ nào Người này là Lệ Minh Viễn hả? Không phải là anh em sinh đôi gì của cậu ta đấy chứ?

Vì sao thăng nhóc này mặc một loại quân áo khác thì khí chất toàn thân liền trở nên khác hản vậy?

Rõ ràng hai người bọn họ bằng tuổi nhau, là người ở cùng một thế hệ.

Vì sao bây giờ cậu ta lại giống như nhỏ tuổi hơn mình, hoàn toàn không còn là người ở cùng một thế hệ nữa rồi.

Chỉ nhìn mỗi cái lưng thôi thì thật sự là không thể nhận ra được người này chính là Lệ Minh Viễn.

Tân Thiên dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lệ Minh Viên: “Vì cô bé này mà cậu có thể biến bản thân mình thành ra như vậy luôn đó hả?”

Tô Noãn Tâm lập tức tức giận nói: “Anh Tần, anh nói vậy là sao hả? Chú nhà tôi mặc vậy không đẹp sao? Tôi thấy đẹp trai làm tôi muốn xỉu luôn nè”

Khóe miệng Tân Thiên co giật nói: “Đẹp trai ở chỗ nào vậy? Học sinh cá biệt? Sao hả Minh Viễn?

Hồi nhỏ cậu không có ăn chơi sa đọa cho nên bây giờ lớn tuổi rồi mới muốn trải nghiệm qua một lần sao?”

Lệ Minh Viễn vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi và cậu, bằng tuổi nhau”

Khóe miệng Tần Thiên lại tiếp tục co giật nói “Rồi sao?”

“Cậu nói tôi già rồi, vậy thì cậu cũng già rồi”

“Đây mới là cái cậu cần chú ý à? Cái quan trọng là…ha ha ha ha ha, cậu muốn chọc cho tôi cười chết xong rồi sẽ thừa kế gia sản của tôi đấy à?”

Lệ Minh Viễn đàng hoàng chững chạc trả lời anh ta: “Nếu cậu chết thì người thừa kế toàn bộ tập đoàn của nhà họ Tân là Tân Nghĩa”

Dù sao thì Tân Thiên không có vợ, cũng không có con trai “Á đù! Thăng nhóc thối kia sao lại nguyền rủa tôi như vậy hả. Không được, tôi phải chụp hình cậu để lưu giữ lại. Muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu phải dễ dàng gì”

Lệ Minh Viên lại vô cùng thản nhiên nói: “Sau này có khi sẽ thường xuyên thấy, cô nhóc nhà tôi mua cho tôi rất nhiều bộ đồ như vầy”

“Ha ha ha, cậu bây giờ chấp nhận đứng yên để mặc cho cô bé này tùy ý sắp xếp cho à?”