Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 474




Chương 474: Đã bị cô bé này bảo già rồi

Lần thứ hai bắt đầu quay, tạo hình của Tô Noãn Tâm lại càng thê thảm hơn.

Hơn nữa còn nhắc nhở Minh Dao nhìn đúng vị trí… cả quá trình quay chụp, quả thật không được thuận lợi cho lầm.

“Qual” Đạo diễn Khương hô một tiếng.

Tô Noãn Tâm lập tức thở phào một hơi.

Đoạn thứ nhất của phân đoạn thứ ba, xem như là quay xong rồi.

Đạo diễn Khương lại đột nhiên cân nhắc vể cảnh quay mở đầu của bộ phim… đầu đường ầm ÿ, với hình ảnh muôn hình muôn vẻ của mọi người.

Vốn dĩ đã quay xong rồi.

Nhưng hiện giờ đột nhiên lại nảy ra ý tưởng muốn thêm vào.

Vì thế đạo diễn Khương lại dỗ dành.

“Bé con, cháu muốn đóng phim không?”

Minh Dao lắc đầu: “Không muốn”

“Cháu có thể suy nghĩ..”

“Mẹ không muốn cháu đi theo con đường này”

“Vậy cháu thích diễn xuất không?”

“Thích ạ!”

“Trên đời này, chuyện mình thích thì nên làm… đó là cuộc đời của cháu, chứ không phải của mẹ cháu”

“Nhưng mẹ sẽ không vui”

“Vậy dựa vào cái gì mà chị cháu có thể diễn mà cháu lại không thể?”

“Mẹ của chị đấy đồng ý”

“.,* Cho nên anh ta bị người ta qua mặt rồi?

Tô Noãn Tâm khó hiểu hỏi: “Đạo diễn, anh thiếu diễn viên nhí sao?”

“Không sai… Dương Tiêu Nam, Tiêu Bảo Vỹ hai người lại đây xem… Tôi cho các anh xem, đoạn diễn mở màn của phim này, thời loạn thế, đường phố thời cổ đại, ngựa chạy loạn đường, muôn hình muôn vẻ những người chạy loạn… Để làm nổi bật sự khó khăn của thời loạn thế, có một cô bé bị lạc mẹ khóc ở trên đường… có phải sẽ càng thêm có cảm giác về thời loạn thế không?”

Mấy người vừa nghe bèn cảm thấy đúng là như vậy!

Đạo diễn Khương quay phim luôn chú ý tới những tình tiết nhỏ.

Mọi người đều sôi nổi gật đầu: “Hình như… thêm vào sẽ có cảm giác tốt hơn”

Tô Noãn Tâm nhìn hình ảnh trên máy quay, cũng không khỏi gật đầu nói: “Đúng là sẽ càng.

tốt hơn”

“Vậy cô nhóc, cô khuyên nhủ cô bé chuyện đóng phim… lộ mặt rồi khóc lóc một chút là được rồi, dù sao thì cô bé này cũng khóc suốt, còn khóc đến nỗi khiến người ta sốt ru Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Đạo.

diễn là sau khi nhìn trúng Minh Dao, nhất thời nảy sinh lòng tham sao?”

“Không sai… cảm giác đột phá”

“Minh Dao… em muốn diễn không?”

Minh Dao lắc đầu: “Mẹ sẽ không vui”

“Vậy em có vui không?”

Minh Dao nghĩ rồi gật đầu nói: “Có, Minh Dao thích đóng phim”

“Vậy thì đóng đi! Phía mẹ em, chị sẽ nói chol”

“Thật sự có thể sao?”

“Không có gì là không thế!” Đường đường là con gái của ảnh hậu Bạch Kỳ Sương, di truyền khả năng diễn xuất trời sinh của cô ấy mà lạ không đi đóng phim mới lạ.

“Vậy… khi nào thì em diễn” Minh Dao có chút mong chờ.

Tô Noãn Tâm cười nói: “Hỏi đạo diễn Khương”

“Ông ơi khi nào thì cháu diễn?”

Khóe miệng đạo diễn Khương run rẩy: “Có thể đừng gọi tôi là ông không! Đã bị cô bé này gọi cho thành già mất rồi!”

“Vậy ông Khương, khi nào thì cháu diễn?”

Đạo diễn Khương: “..” Quả thật là hết chỗ nói.

Nửa tháng sau, đạo diễn Khương tự mình chế tác trailer của phim tết nguyên đán hàng năm, được đăng tải trên các nền tảng lớn và có tiếng.

Lục Viễn Phương hứa hẹn sẽ tuyên truyền cho Tô Noãn Tâm, bởi vậy đã cố ý sắp xếp để phát sóng ở các trang web lớn trên mạng, Sau đó, lại tự mình mở ra, định liếc mắt nhìn qua nhân vật của cô nhóc kia trong phim.

Kết quả, hình ảnh đầu tiên xuất dưới thời loạn thế ngựa binh ngựa chạy loạn, trên đường đều là người dân chạy loạn Con gái của Lục Viễn Phương mặc đồ cổ trang trẻ em, áo vải thô sơ, đầu thát hai bím tóc, đứng ở đầu đường, khóc lóc đến bất lực.

Trong lòng Lục Viễn Phương quả thật không chịu nổi.

Lập tức, không xem thêm nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Noãn Tâm.