Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 459




Chương 459:

Bà ấy là người phụ nữ xấu xa, những lời mắng chửi người khác của bà ấy không cần phải xe Kỷ Vân Như tức giận tới mức trừng to mắt, cười khẩy nói: “Trong lúc tôi vẫn còn lý trí, quả thực tôi sẽ nể mặt Lệ Minh Viễn… nhưng lúc tôi mất đi lý trí rồi thì dù là ai tôi cũng chẳng quan tâm đầu! Người đầu, bắt ba người bọn họ lại cho tôi!”

Mấy người bảo vệ nữ từ từ tiến lên.

Trong lòng Tô Noãn Tâm không khỏi lạnh sống lưng. Trong tình huống này, nếu cô, cô giáo và cả Minh Dao đều rơi vào tay của Kỷ Vân Như, dù bà ấy có xử lý như thế nào đi nữa thì hậu quả về sau chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù có gọi điện thoại cầu cứu cho chú thì cũng không kịp nữa rồi, chưa kể sau khi bị bắt rồi cũng chẳng biết sẽ bị đưa đi đâu!

Đột nhiên, từ ngoài cửa có hai người đàn ông mặc đồ rất bình thường chạy xông vào, trực tiếp đứng chặn trước mặt bọn họ nói: “Cô Tô, mời cô dẫn theo những người khác vào căn phòng bên trong! Ông chủ Lệ sẽ tới ngay thôi!”

Tô Noãn Tâm vô cùng lờ mờ hỏi lại: “Các anh là?”

“Là người bảo vệ bí mật của cô do ông chủ Lệ sắp xếp” Trời đất ơi. Chủ nhà có thể mà lại phải người bảo vệ cô trong bóng tối thế này đây.

May là còn có chủ nhà cô, nếu không hôm nay thật sự tiêu đời rồi.

Ai mà ngờ được sau khi Kỷ Vân Như biết được hành tung của cô giáo cô thì lại đột nhiên tìm đến tận đây chứ!

“Vậy làm phiền hai người rồi… Cô, đi thôi, chúng ta vào phòng trước”

Sau khi Kỷ Vân Như nghe thấy người đột nhiên xuất hiện này là do Lệ Minh Viên phải tới bảo vệ Tổ Noãn Tâm thì không khỏi lấy lại chút lý trí, cau mày nói: “Nói với ông chủ Lệ của các anh, người tôi muốn chỉ là hai mẹ con ở trong kia thôi! Chứ không hề muốn đối phó gì với người vợ chưa cưới kia của cậu ấy cả!”

“Xin lỗi… Đã muộn rồi, vừa nãy cô chủ Kỷ đã nói… bắt cả ba người họ lại! Chúng tôi đã nói lại chuyện này với ông chủ Lệ rồi, anh ấy nói anh ấy sẽ đến ngay thôi.”

Kỷ Vân Như vừa nghe như vậy thì không khỏi thấy hơi đau đầu.

Bởi vì chỉ dựa vào bản lĩnh hiện giờ của bà ấy thì thật sự không thể nào đối phó với Lệ Minh Viễn được.

Nếu như lần này lại là vì Tô Noãn Tâm mà chọc đến Lệ Minh Viễn… Nghĩ tới những lời lần trước anh đã nói, quá tam ba bận thì Kỷ Vân Như cực kỳ bực bội.

Chỉ là mẹ nó, thủ đô này hết phụ nữ rồi à?

Việc gì Lệ Minh Viễn lại phải coi trọng món hàng này?

Lại còn nhận Bạch Kỳ Sương làm cô giáo nữa chứ… Con khốn Tô Noãn Tâm này thực sự là khắc tinh của bà ấy mà! Bà ấy giải quyết một kẻ thứ ba thì cô đứng ra nhúng tay vào, bà ấy giải quyết một kẻ thứ ba khác nữa thì cô lại vẫn nhảy vào!

Thực sự là chẳng biết phải làm sao mà.

Bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu tổng giám đốc Lê sắp tới đây rồi thì tôi sẽ chờ cậu ấy tới rồi cùng bàn bạc với cậu ấy là được rồi”

Tóm lại tối nay bà ấy phải bắt được Bạch Kỳ Sương và đứa con nghiệt chủng đó!

Lệ Minh Viễn quản nhiều việc như vậy lẽ nào vẫn có thể quản được chuyện vợ chồng nhà người ta, trừng trị kẻ thứ ba sao?

Trong phòng, Tô Noãn Tâm đóng cửa rồi khóa trái lại.

Lúc này cô mới quay đầu lại nói lời động viên với Bạch Kỳ Sương đang vô cùng nhợt nhạt: “Cô giáo, cô yên tâm đi, chủ nhà em sẽ tới đây ngay thôi… sẽ không có chuyện gì đâu”

Bạch Kỳ Sương cười gượng nói: “Noãn Tâm… Xin lỗi, làm liên lụy đến em rồi”.

“Cô, em không sợ đầu… Vậy nên cô cũng đừng sợ, cả Minh Dao nữa, chúng ta không cần sợ bà ấy đâu! Kẻ ác ắt sẽ nhận trừng phạt của kẻ ác thôi… Kỷ Vân Như chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đầu!”.

“Oa oa oa… Đàn chị à, sao em lại đứa con nghiệt chủng ạ?”

“Minh Dao, bà ấy là người phụ nữ xấu xa, những lời mắng chửi người khác của bà ấy không cần phải xem là thật đâu! Chị còn vừa mắng con trai bà ấy là nghiệt chủng nữa này! Lẽ nào con trai bà ấy cũng là nghiệt chủng sao?”

“Oa oa oa. Đàn chị ơi, em sợ lắm, có phải mẹ em không dẫn em ra ngoài là vì người phụ nữ xấu xa này không?”

“Ha… hình như đúng là thế đấy.”

Đột nhiên nhạc chuông điện thoại của Tô Noãn Tâm vang lên.

Trên đường Lệ Minh Viễn vội tới đây, vì không yên tâm nên mới gọi điện thoại cho cô.

Tô Noãn Tâm thấy tên hiển thị trên điện thoại thì vội nói: “Cô, chủ nhà em gọi điện thoại tới, em nghe máy trước, cô an ủi Minh Dao đi nhé ạ”.

“Được, em mau bắt máy đi”