Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 413




Chương 413: Lệ Minh Viễn lại bị hạ thuốc rồi

“Minh Viễn… anh cũng hào phóng thật đó. Tự nhiên em thấy hơi ngưỡng mộ cô Tô đó quả” Lan Bảo Khiết chớp chớp mắt.

Có điều, nhà họ Lệ sẽ không thừa nhận cô gái này đâu. Cô cháu dâu không được ông cụ Lệ thừa nhận thì có lẽ cũng chẳng thể bước vào cửa lớn nhà họ Lệ được. Cô ta vẫn còn hy vọng…

Kỷ Hoài An cũng rất thật thà nói: “Tôi thực sự rất tò mò không biết cô gái đó là người như thế nào mà có thể đáng để cậu Lệ ra tay hào phóng như thế?” Lệ Minh Viễn rất lịch sự nói: “Chắc chắn sau này cô Kỷ sẽ có cơ hội gặp cô ấy.” Lan Bảo Khiết nói ngay: “Thế còn em thì sao? Em có cơ hội không?”

“Cô… thì tùy duyên.”

“Ha ha… Minh Viễn, anh còn hài hước hơn cả trước kia nữa, Tần Thiên đâu? Hôm nay không tới đón sinh nhật với anh à?”

Lệ Minh Viện lạnh nhạt trả lời: “Nếu biết cô cũng ở đây thì tôi nhất định sẽ gọi cậu ta đi cùng”

“Thế thì tiếc thật đấy… tôi cũng vừa mới biết mình được sắp xếp đến nhà họ Lệ”

“Lần sau vẫn còn cơ hội”.

“Minh Viễn… đây là canh nấm tuyết thím ba của cháu vừa nấu, các cháu nếm thử đi.”

Lệ Minh Viễn cầm lấy bát canh nấm tuyết, nhấp thử một miếng thì thấy vị quá ngọt, anh không thích lắm cho nên không uống nhiều.

Viên Cát Kỳ thấy anh nhấp hai ngụm thì ánh mắt hơi tối lại. Hai ngụm cũng đủ rồi. Mà Lệ Minh Viễn cũng không thể ngờ rằng anh lại bị hạ thuốc ở chính căn nhà của mình. Cho nên… đối với anh mà nói thì liệu trên thế giới này còn có chỗ để anh cảm thấy an toàn không? Rất nhanh sau đó, khuôn mặt tinh tế đã đỏ bừng lên, ngay cả cổ và hai tại cũng dần đỏ ửng lên theo. Lan Bảo Khiết thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Minh Viễn, không phải anh bị dị ứng đấy chứ? Sao mặt anh lại đỏ thế này?” Ánh mắt Cổ Thanh Nhã cũng hơi tối lại, thế này… thế này là bị hạ thuốc rồi nhỉ?

Chẳng lẽ… ông cụ Lệ chán ghét Tô Noãn Tâm quá, không cho Lệ Minh Viễn cưới cô ta về nhà cho nên đêm nay mới ép Lệ Minh Viễn chọn một trong số ba người các cô để làm vợ tương lai, hơn nữa còn cưỡng chế bắt anh phải gạo nấu thành cơm luôn?

Ôi trời ạ! Nhịp tim của Cổ Thanh Nhã vô thức đập nhanh hơn. Một cơ hội tốt như vậy… cô ta nhất định phải nắm thật chắc. Thế là liền chủ động đi qua đó, định đỡ tay Lệ Minh Viễn nhưng lại bị anh âm thầm tránh đi.

“Anh Lệ… có phải anh thấy không được khỏe đúng không? Để em đỡ anh vào phòng nghỉ một lát nhé?”

“Cút!” Đây không phải lần đầu tiên anh bị hạ thuốc cho nên anh rất quen thuộc với cảm giác này. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên chính là… thế mà loại chuyện này lại có thể xảy ra ở ngay chính căn nhà của mình. Hai mắt anh đỏ ngầu trừng mắt nhìn Viên Cát Kỳ nói: “Thím ba… đây là ý của ông nội hay của thím?”

Viên Cát Kỳ cười khổ đáp: “Là ông nội của cháu dặn dò… mặc dù thím ba rất thương cháu nhưng trong cái nhà này, thím cũng không dám làm trái ý của ông nội… vả lại ông cụ làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi.”

Lệ Minh Viễn cười khẩy nói: “Ông nội đúng là càng ngày càng hồ đồ rồi, ông nội tưởng như thế này là có thể làm gì được tôi sao?”

“Minh Viễn… ông nội cháu đã ra lệnh rồi, tối nay không ai được phép rời khỏi nhà họ Lệ… cũng chính là muốn ép cháu… hôm nay sợ rằng cháu có mọc cánh cũng khó thoát. Ông nội cháu đã quyết tâm ép cháu… thì thím ba cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Tôi không trách thím… Ý của ông nội là tối nay tôi bắt buộc phải chọn một trong số ba người họ sao?”

Viên Cát Kỳ cười khổ, gật đầu rồi nói: “Đúng vậy… ông cụ đã dặn dò như vậy đó, ai cũng được… chỉ riêng cô nhóc đó là không được.”.

“Vậy tôi sẽ thỏa mãn mong ước của ông nội… chọn một người vậy”.

“Anh Lệ… anh có thể chọn em không? Em nhất định sẽ làm một người vợ tốt… em sẽ nghe lời anh hết.” Cố Thanh Nhã khéo léo gợi ý.-