Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 356




Chương 356: Chú, sự lạnh lùng của chú đâu rồi!

Bạch Kỳ Sương trợn mắt há mồm nói: “Noãn Tâm… em thật sự muốn biết chuyện xảy ra với cô năm đó sao?”

“Sao cô vẫn không tin em… ngay cả Kỷ Vận Nhà em cũng đã khiêu chiến rồi, tổng cộng hai lần em đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng em lại không thể làm gì được… xem như là trong lúc vô ý khiến cô tức giận… có điều những chuyện bà ta làm với cô, Căn bản còn không đủ để báo thù.

Bạch Kỳ Sương sửng sốt, há hốc mồm nói: “Em… không ngờ em lại biết Kỷ Vân Như… xem ra, thật sự là đã biết hết mọi chuyện rồi”.

“Biết thì có làm sao chứ… cô, cô đừng sợ, nếu em đã dám khiêu chiến với Kỷ Như Vân còn không bị thiệt hại gì, điều đó chứng tỏ em cũng có sự chuẩn bị kỹ càng.”

“Nhưng Noãn Tâm không phải đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường, trong nhà còn có mẹ đang bị bệnh nặng nữa?

“Mẹ em đã được phẫu thuật thành công rồi, sức khỏe đang hồi phục tốt lên, ngày mai có thể tới công ty của chú làm việc rồi.”

“Bây giờ cô rất tò mò, chú của em rốt cuộc là ai?” Bạch Kỳ Sương thật sự hiểu kỳ.

Cảm giác như chú của Noãn Tâm là một nguồn sức mạnh rất to lớn của cô.

Có thể khiêu chiến với Kỳ Vân Như mà không bị chút thương tích nào… cảm giác chỗ dựa hoàn toàn không phải là người bình thường.

Tô Noãn Tâm chớp chớp mắt: “Tò mò sao?”

“Noãn Tâm, em đừng trêu cô..”

“Em cứ không nói đấy! Cô muốn biết thì tự mình gặp đi… Minh Dao, chúng ta đi thôi, gọi điện thoại cho chú chị đi, xem buổi trưa chủ ấy có thời gian rảnh không! Chúng ta cùng đi ăn cơm!”

Nói rồi, bèn ôm Minh Dao rời đi.

Bạch Kỳ Sương đứng tại chỗ, dở khóc dở cười.

Quả thật không có cách nào để bắt được cái cô học trò không biết tôn sư trọng đạo này.

Lúc nào cũng đáng yêu như vậy… thật khiến người ta ấm lòng.

Bản thân mình có chỗ dựa thì bỏ đi… bây giờ còn muốn cho cô ấy được thơm lây nữa.

Nhưng vì Minh Dao, Bạch Kỳ Sương vẫn tình nguyện đi thử xem sao.

Ít nhất, những thứ khác không dám nghĩ quá nhiều… có thể khiến Minh Dao ra ngoài gặp người khác đã là tốt lắm rồi.

Hiệu suất làm việc của Tô Noãn Tâm vô cùng cao, nói gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn là gọi ngay lập tức.

Trong phòng, Tô Noãn Tâm ôm Minh Dao ngồi ở trên đùi, sau đó cầm điện thoại di động gọi cho Minh Viễn.

Rất nhanh đã có người nghe máy.

Tô Noãn Tâm phát hiện, lần nào chú cũng nghe điện thoại của cô rất nhanh.

“Chú!”

“Có chuyện gì thế?”

“Chú biết giờ em đang ôm ai không?”

“Búp bê đó hả?”

“ẶC, cái gì mà búp bê, đang ôm Minh Dao nhà em đó!”

Là em nói… đáng yêu như búp bê mà!

Sau đó cô lại nói tiếp: “Minh Dao, em biết chị đang nói chuyện điện thoại với ai không? Chị đang nói chuyện với một soái ca còn đẹp trai hơn cả nam chính trong truyện tranh nữa đấy.”

Lệ Minh Viễn: “..” Tô Noãn Tâm lại bắt đầì nịnh hót rồi.

Tám chín mươi phần trăm là muốn nhờ anh giúp gì đó. Minh Dao nghe Tô Noãn Tâm nói vậy có chút tò mò nhìn điện thoại nhưng lại không nói gì.

Tô Noãn Tâm cười ha ha nói: “Minh Dao ngốc, nhìn qua điện thoại không thấy người đầu, chị hẹn anh đẹp trai ra ngoài cùng ăn cơm với emm nhé!” Lệ Minh Viễn nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói vậy không khỏi nhướng mày: “Bảo anh ăn cơm với trẻ con?”

“Đúng rồi chú ơi, mỹ nhân nhỏ đó! Đây là vinh dự của chú… chú nhất định phải đồng ý đấy.”

“Khi nào?”

“Trưa nay đó, được không? Ăn cùng với cô giáo Bạch Kỳ Sương của em… Em khuyên cả buổi mới có thể đưa Minh Dao ra ngoài được vì vậy cô giáo em mới vui đấy.”

“Vậy em lại nói với anh cả buổi đi rồi anh sẽ đồng ý với em.

“ẶC… chú, sự lạnh lùng của chủ đầu rồi! Sao đột nhiên lại hài hước vậy.”