Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 350




Chương 350: Chú à, xem như chú lợi hại!

Lệ Minh Viễn cảm thấy anh đã đối xử quá tốt với cô nhóc rồi, cô nhóc không sợ anh chút nào.

Cả ngày đều dám ngang nhiên chọc phá anh… Mở miệng ngậm miệng đều muốn uy hiếp anh.

Còn dám dùng móng chân chọc vào da đùi của anh… Nếu không dạy dỗ một chút thì sau này có lẽ còn dám nhổ cả lông chân của anh.

“Tô Noãn Tâm, nếu em không đi ngủ thật thì anh sẽ nói cho chuyện tè dầm của em cho mẹ em, thím Lý và quản lý Ngô biết đấy!”.

Tô Noãn Tâm buông ra, nhanh chóng đặt hai tay trở lại chăn bông, xoay người đắp chăn, nhắm mắt lại.

Cô không dám nói bất cứ điều gì.

Cô gần như nghiến răng trong chăn bông.

Chú quả là tàn nhẫn! Đã nói là sẽ quên! Thế mà lại dùng chuyện này để doạ cô!

Quả thật là quá đáng!

Tô Noãn Tâm cắn chăn bông một cái.

Lệ Minh Viễn cảm thấy thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, định kéo chăn bông đắp lên rồi đi ngủ.

Anh lại dùng sức kéo mạnh chiếc chăn, kéo theo cả Tô Noãn Tâm đang cuộn tròn trong chăn vào trong lòng mình.

Tô Noãn Tâm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong bóng tối đang cận kề mình trong gang tấc rồi nói: “Chú… chú làm gì vậy?”

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, chỉ cần Lệ Minh Viễn cúi đầu xuống là có thể hôn lên chóp mũi Tô Noãn Tâm… ngay cả hơi thở cũng gần trong gang tấc.

Lệ Minh Viễn vô thức trở tay giữ chiếc chăn một cái.

Cả người Tô Noãn Tâm bị hất ra ngoài… lăn thẳng xuống dưới đất.

“Rầm….” Lệ Minh Viễn chỉ cảm thấy chỉ cần ngủ cùng giường với cô nhóc này thì anh không có cách nào yên ổn mà đi ngủ cả.

Anh bước xuống giường, đặt cô nhóc trở lại giường.

“Ngủ đi, đừng có làm loạn nữa”

Tô Noãn Tâm đau lòng xoa xoa mông nói: “Rõ ràng là em đã ngủ… Là chính chủ kéo chăn bông rồi kéo theo cả em”

“Có đau không?”

“Có… đau chết đi được, chú có muốn xoa cho em không?”

“Ở đâu?”

“Ở mông ạ…”

“…” Lệ Minh Viễn cảm thấy cô gần như muốn rút hết tâm can của anh.

Chỉ nghe cô nhóc cười thành tiếng: “Chú à muốn xoa cho em sao?”

“Tô Noãn Tâm, em có còn giống con gái không?”

“Không giống nhau à… Muốn ngực có ngực, muốn mông có mống… Trước sau đều lồi lõm, eo thon chân dài… Dáng người xinh đẹp, lại còn để tóc dài, nhìn kiểu gì cũng là một cô gái mà!”.

Nửa đêm rồi mà lại chọc người như thế có được hay không chứ?

Lệ Minh Viễn nghe thấy những lời này… trong đầu bất giác nhớ đến cái đêm gặp nhau lần đầu tiên.

Những gì cô nhóc nói… quả thực rất chính xác. Nhưng.

“Tô Noãn Tâm, nói thêm một lời nào thì anh chắc chắn chuyện tè dầm của em sẽ bị vạch trần vào ngày mai!”

“Ôi! Em sẽ không nói gì nữa! Chú xấu, chủ doạ người khác!”

Tô Noãn Tâm tội nghiệp bị đe dọa bởi những điều đáng xấu hổ như vậy đến hai lần liên tiếp.

Chú quả thực không phải là người, mà là ma quỷ!

Chú có biết một đứa con gái lớn như thế rồi mà tè dầm thì sẽ đáng xấu hổ đến thế nào không. Nếu bị đồn đại thì sẽ bị người khác chê cười cả đời. Bị đe doạ đến mức trở thành một bóng ma tâm lý.

Cuối cùng, thế giới cũng đã yên tĩnh trở lại.

Vào giờ này thì bình thường Lệ Minh Viễn đã ngủ từ lâu.

Cô nhóc thật là đủ trò… Cũng may là cô không dám tiếp tục làm càn nữa.

Chỉ nửa đêm… Cô nhóc thích bám người lại tiến gần anh trong vô thức khi ngủ say.

Sau khi rút ra kinh nghiệm lần trước, Lệ Minh Viễn nhanh chóng rút cái gối trên đầu cô nhóc ra, nhét vào tay cô.

Cách một cái gối ôm, dù có bị cô kéo đi thì cũng không phiền anh ngủ.

Nhưng ngay cả như vậy, chân của Tô Noãn Tâm vẫn ở trên eo của anh và để đó suốt một đêm…

Lệ Minh Viễn ngủ với cơ thể bị kéo căng của mình… Anh cảm thấy suốt đêm đều ngủ không ngon.