Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 347




Chương 347: Chú à, chú đừng xem thường người khác

Tô Noãn Tâm quay mặt về phía Lệ Minh Viễn. Trong bóng tối, Lệ Minh Viễn nhìn vào đôi mắt lanh lợi của cô, như thể chúng đang tỏa sáng.

“Có liên quan đến Kỷ Vân Như”

“Mẹ nó! Thế mà lại liên quan đến người phụ nữ xấu xa kia! Chú ơi, chú đã đồng ý với chị Ngô rằng sẽ giúp đỡ sư phụ của em sao?”

“Em muốn anh giúp không?”

“À… Mặc dù không muốn luôn làm phiền chú… Nhưng sự phụ của em thật ra cũng rất đáng thương. Nếu việc trong khả năng của chủ thì chú có thể giúp sư phụ của em không?”

“Ngô Thu giúp em mở phòng làm việc, còn muốn nhờ sư phụ của em dạy diễn xuất cho những người mới…”

“Đúng vậy, còn có thể dạy em nữa!”

“Nhưng… một khi Bạch Kỳ Sương xuất hiện thì nhà họ Lục và Kỷ Vân Như sẽ không buông tha cho cô ấy… Ngay cả con gái của cô ấy cũng có thể sẽ không bảo vệ được”

Tô Noãn Tâm không khỏi kinh ngạc: “Vì sao chứ?”

“Sư phụ của em và Lục Viễn Phương từng là người yêu của nhau, là kiểu tình yêu sâu đậm mà báo chí từng đưa tin rất nhiều lần… Còn Lục Viễn Phương và Kỷ Vân Như là quan hệ hôn nhân giữa hai gia tộc lớn nên sư phụ của em trở thành vật hy sinh cho mối quan hệ thống gia này”

“Nhà họ Lục vì có thể thuận lợi đón được Kỷ Vân Như vào nhà, làm hài lòng Kỷ Vân Như… nên đã muốn loại bỏ sư phụ của em. Em từng gặp Kỷ Vân Như rồi… tính cách đó… những điều mà Hứa Bảo Châu trải qua thì Bạch Kỳ Sương cũng từng trải qua, chỉ là không rõ… nó ở mức độ nào thôi”. Lại phát hiện ra cô nhóc không nói chuyện nữa.

Một đôi mắt đen sáng ngời vẫn mở trừng trừng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Có vẻ như cô nhóc rất quan tâm đến sư phụ Bạch Kỳ Sương.

Chỉ nghe cô nhóc đột nhiên nói: “Chú… Nếu chuyện này đặc biệt phiền phức, liên lụy rất nhiều… mang đến nhiều phiền toái cho chú thì xem như quên đi!” Lệ Minh Viễn có chút kinh ngạc… Anh nghĩ rằng cô nhóc sẽ nhờ anh giúp đỡ.

Tuy nhiên, sau khi cô gái này im lặng thì lại suy nghĩ cho anh trước tiên.

Lệ Minh Viễn khẽ cong môi nói: “Nếu anh không giúp thể có thể Bạch Kỳ Sương chỉ có thể trốn ở một góc suốt kiếp này, làm một con chuột không dám nhìn ai… Thế nên, nhóc con à, em chắc chứ?”

Tô Noãn Tâm lại im lặng.

Lần này là một khoảng im lặng kéo dài, khi Lệ Minh Viễn gần như nghĩ rằng cô đã ngủ.

Cô đột nhiên hít hít mũi nói: “Chú… em không biết phải làm sao nữa. Chuyện này xem ra rất khó, nếu chú can thiệp thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức… Em đã gây ra quá nhiều rắc rối cho chú, lại đắc tội với cô tiểu thư Kỷ Vận Như kia… Thật sự không thể mang thêm rắc rối cho chủ nữa” Thế mà vẫn còn đang cân nhắc thay anh…

Cô nhóc này thực sự rất kỳ lạ và dễ thương.

“Vậy thì không giúp nhé?”.

“Vâng… Chú đừng để tâm, sư phụ là sư phụ của em, không phải của chủ nên chú không giúp cũng không sao… Chờ sau này em trưởng thành và trở nên cực kỳ tài giỏi rồi thì em sẽ lại bảo vệ sự phụ… Để cô ấy được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, làm những điều cô ấy thích, để cô ấy tiếp tục quay phim” .

Lệ Minh Viễn không khỏi cười nhạt một tiếng: “Đợi đến khi Bạch Kỳ Sương già đi à?”

Cô nhóc nhanh chóng buồn bực nói: “Chú ơi, chú đừng có xem thường người ta. Đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch đều rất xem trọng em, họ đều nói rằng tương lai em sẽ rất tươi sáng…”

“Tương lai tươi sáng? Trở thành Ánh hậu?”

“Đúng vậy!”

“Trở thành ảnh hậu rồi sẽ có tương lai tươi sáng? Em quên là Bạch Kỳ Sương rút lui với thân phận gì à?

“..” Dường như đã nổi tiếng khắp cả nước, vậy mà vẫn thê thảm như vậy.