Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 310




Chương 310: Lần này xem ra Hứa Bảo Châu trộm gà không được còn mất nắm gạo

“Bây giờ cô dập đầu trước mặt tôi một cái, tôi sẽ không tiết lộ chồng của tôi là ai. Cô yên tâm, ở đây không có người nào thuộc nhà giàu có quyền thế, không có ai nhận ra tôi. Ít nhất còn để lại một chút mặt mũi cho cô”

Trời ạ! Người này cũng bá đạo quá rồi đó! Đánh không đánh, mắng không mắng, trực tiếp bắt dập đầu. Trong lòng Hứa Bảo Châu vô cùng hoảng sợ, tim đập liên hồi. Cô nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, hay là dập đầu một cái cho xong.

Nếu không mọi người sẽ biết cô quyến rũ Lục Viễn Phương, làm tiểu tam để tiện của người khác.

Ngô Thu nhìn một màn trước mắt mình, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười trào phúng.

Lần này xem ra Hứa Bảo Châu trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi, không cần đến cô phải ra tay.

Nếu cô ta tin lời của Kỷ Vân Như, vậy thì thảm rồi.

Một giây sau, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy, thế mà Hứa Bảo Châu thật sự dập đầu một cái với người phụ nữ trên ghế dài. Cầu xin bà… Xin bà bỏ qua cho tôi.”

Trong giới giải trí, diễn viên tìm đại gia rất nhiều, nếu không làm như vậy, chỉ sợ không bao giờ có thể nổi tiếng.

Chỉ cần không bị tiết lộ ra đại gia kia là ai thì người khác cũng chỉ có thể đoán mò mà thôi, da mặt dày chịu đựng người khác chửi mắng là được.

Mọi người đang vây xung quanh hóng chuyện nhìn thấy một màn này, tiếng bàn tán lập tức nổi lên.

“Trời ơi, thế mà thật sự dập đầu kìa..”

“Người phụ nữ trên ghế dài kia rốt cuộc là ai vậy… Thật là tàn độc, vừa đến đã ép người khác quỳ xuống, người ta còn thật sự quỳ nữa chứ”

“Đáng sợ thật. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ như thế này đó. Cái khí chất này có khi Ảnh hậu cũng không diễn ra được, quá dọa người rồi”. Chỉ nghe thấy người phụ nữ đó đột nhiên cười lớn “ha ha ha”. Tiếng cười đó thật sự đã phơi bày hết ra.

“Lục Viễn Phương ơi Lục Viễn Phương… Sao ông lại thích chơi đùa với phụ nữ ngốc nghếch đến mức này chứ! Người nào cũng ngu ngốc, chẳng có chút vui sướng khi thu thập được bọn họ cả, chẳng vui chút nào”.

Hứa Bảo Châu nghe thấy bà ta nói ra tên của Lục Viễn Phương thì tim thắt lại, sắc mặt vô cùng khó nhìn: “Bà Lục… Sao bà lại nói không giữ lời, rõ ràng đã nói là tôi dập đầu nhận tội thì sẽ không tiết lộ ra mà? Hơn nữa, bà Lục, chuyện chồng bà tìm. phụ nữ khác ở bên ngoài bị lộ ra ngoài, bà cho rằng bà không bị mất mặt sao?” Kỷ Vân Như nghe xong những lời này, mặt không hề đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Cô gái ngốc nghếch không chịu ra ngoài nghe ngóng, hàng năm Lục Viễn Phương lưu luyến trong bụi hoa, thế mà không dính một phiến lá nào. Phụ nữ ông ta từng qua lại không phải một nghìn thì cũng tám trăm.

Cô chẳng qua chỉ là một trong tám trăm. một nghìn người đó mà thôi, đừng có quá kiêu ngạo!” .

Nói xong những lời này, bà ta lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Thưởng hai cái tát cho người nói năng tùy tiện với tôi.”

Nữ bảo vệ đứng bên cạnh lập tức đi lên tất Hứa Bảo Châu hai cái.

Hứa Bảo Châu bị dọa sợ tới mức không dám nói thêm gì, chỉ cầu xin bỏ qua cho cô ta.

Cô ta cúi đầu, tóc tai bù xù quỳ gối ở đó, ánh mắt đờ đẫn. Tô Noãn Tâm không khỏi nhíu mày: “Người trong đoàn phim không quản sao?” Ngô Thu cười lạnh, nói: “Đều là những người sợ gặp phiền phức, ai dám quản?” Năm đó, Bạch Kỳ Sương bị người này làm cho nhục nhã trước mặt mọi người, một thân một mình, không có một ai dám đứng lên nói đỡ cho cô ấy một câu nào.

Mà rõ ràng là do nhà họ Kỷ và nhà họ Lục liên hôn nên mới chia rẽ Lục Viễn Phương và Bạch Kỳ Sương đang yêu nhau.

Bạch Kỳ Sương mới là người thuê thê thảm nhất!

Thế mà lại bị cô chủ nhà họ Kỷ này dựa vào gia thế, coi như kẻ thứ ba mà làm nhục trước mặt mọi người.

Đây tuyệt đối là thời gian u ám nhất trong cuộc sống của Bạch Kỳ Sương.

Năm đó Ngô Thu cũng khuyên cô ấy, thậm chí khuyên nhủ tới mức hai người cãi nhau.

Nhưng cô ấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình như cũ, không nghe cô khuyên.

Sau khi hai người cãi nhau, mãi một thời gian lâu sau cô mới biết chuyện này, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Không có tung tích gì của Bạch Kỳ Sương, cô ấy cũng chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Mà cô đắc tội không nổi với bà cả nhà họ Kỷ kia. Ngay đến cơ hội báo thù cho Bạch Kỳ Sương cũng không có.